Mạc Âm ở Phủ tướng quân cũng đã được hơn một tháng. Trong phủ tướng quân cũng chẳng còn gì để phá hơn một tháng này ngày ngày làm việc không được xuất phủ đi chơi. Tối hôm ấy Mạc Âm nảy ra ý bỏ trốn cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho vào tay nải buộc mang theo.
Vừa leo lên được tường phủ chỉ cần nhảy xuống nữa là ra được ngoài Mạc Âm vui vẻ sắp được thoát khỏi nơi khỉ ho cò gáy này thì có một giọng nói từ bên dưới nói lên hỏi Mạc Âm.
" Âm nhi ngươi leo lên đấy là định đi đâu? "
Mạc Âm thấy giọng nói quen quen nhìn xuống bên dưới thấy giọng nói của Tiêu Thiên Huyền thì ngồi xuống chỉ tay lên trời
" Ta đâu có đi đâu đâu trăng đêm nay rất đẹp nên leo lên đây ngắm trăng cho rõ. "
Tiêu Thiên Huyền nhìn lên bầu trời mặt trăng bị che lấp bởi mây rồi nhìn xuống Mạc Âm đang đeo tay nải trên vai.
" Đúng là rất đẹp! Đẹp đến nỗi mây che lấp không nhìn thấy mặt trăng đâu. Dù là vậy nhưng ngươi đem theo tay nải kia là định rời khỏi phủ ? "
Mạc Âm chột dạ không nói gì leo xuống dưới đứng cách Tiêu Thiên Huyền hai mét.
Tiêu Thiên Huyền có chút thất vọng rồi kéo tay Mạc Âm đi " Ta dẫn ngươi đến một nơi. "
Mạc Âm lo lắng sợ Tiêu Thiên Huyền kéo đến ngục đánh cô định nói nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh kia lại sợ không dám hỏi. Mạc Âm lo e là không sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-la-dai-tuong-quan/2838659/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.