Trong phòng Âu Dương Linh Nhi, Lâm Trung khó nói.
" Ngũ công chúa! Thần hành y nhiều năm cũng là lần đầu tiên thấy bệnh này. Có thể người đã bị trúng độc nhưng cũng không hẳn là trúng độc. "
Thúy Ngọc hoang mang hỏi Lâm Trung: " Lâm thái y vậy rốt cuộc công chúa là trúng độc hay không trúng độc ? "
Lâm Trung nhăn mặt " Việc này ta cũng không dám suy đoán bừa. "
Âu Dương Linh Nhi chỉ lên mấy đốm đỏ trên mặt rồi hỏi " Vậy mấy thứ này có cách nào trị khỏi được không ? Liệu nó có để lại sẹo ? "
" Nếu không kịp chữa trị e là sẽ để lại sẹo. " Lâm Trung nói.
Âu Dương Linh Nhi nghe vậy liền nổi nóng đập tay hất văng bình hoa cạnh giường bay sát chân Lâm Trung liền tiếp đất vỡ tung may mà hắn né kịp. Chưa nguôi giận Âu Dương Linh Nhi chỉ mặt đuổi Lâm Trung ra ngoài.
Thúy Ngọc tiễn Lâm Trung ra ngoài lấy một túi tiền đưa cho hắn nhưng hắn châm biếm phán một câu rồi xoay người rời đi " Với cái tính khí đấy thì cả đời chắc gì đã khỏi. Hừ! "
Lâm Trung khó chịu vừa đi vừa lầm bẩm " Đúng là đen đủi. Bây giờ đến chỗ huynh ấy lấy may mới được. "
Lâm Trung xuất cung đi đến phủ tướng quân. Hắn đi gần vào cửa lấy lệnh bài vào phủ đưa cho lính canh gác kiểm tra rồi đi thẳng đến thư phòng.
Lâm Trung ôm một bụng tức giận mở cửa thư phòng đi vào rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-la-dai-tuong-quan/2838639/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.