Nàng đang cùng hắn dùng bữa thì Lộ Trúc không chịu ở yên ở tiền sảnh mà chạy tới chỗ của nàng
- Lộ tiểu thư miễn lễ - Nàng ngồi trên ghế ra dáng một nữ chủ nhân của vương phủ khiến Lộ Trúc trong lòng tức đến nghẹt thở nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không có gì, nàng ta nhất định không để nàng đắc ý được lâu đâu
- Đa tạ vương phi
- Hôm nay Lộ tiểu thư đến đây là có việc gì sao?
- Không có gì, chỉ là hôm qua vì Trúc nhi mà vương gia và vương phi bất hòa với nhau, hôm nay Trúc nhi đã tự tay nấu món canh xem như tạ tội, mong vương gia và vương phi không chê
- Ồ, vương gia, chàng mau nhận đi, dù sao đó cũng là tấm lòng của Lộ tiểu thư
Nàng quay sang làm bộ mặt tươi cười kêu hắn nhận, hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn Lộ Trúc một cái, hoàn toàn không để nàng ta vào mắt,hừ, coi như hắn biết điều
- Bổn vương không thích ăn canh, Lộ tiểu thư mang về đi
- Vương gia, đây là tấm lòng của Trúc nhi, người không nhận có nghĩa là không chịu tha thứ cho Trúc nhi rồi
Nàng ta giả vờ thành bộ dạng hai mắt rưng rưng sắp khóc, nàng cũng ngại phiền nên đành nhận lấy
- Thôi vậy, hay để ta nhận thay cho vương gia, Tử Cúc, nhận canh của Lộ tiểu thư đi
- Vâng ạ
Tử Cúc tiến lên nhận lấy canh từ tay nàng ta, nàng ta không cam tâm, tại sao hắn từ đầu đến cuối không thèm nhìn lấy nàng ta một lần, luận về nhan sắc, nàng ta không hề thua kém Lăng Dương Sở Lan kia
- Nếu vương phi đã nhận canh, Trúc nhi xin cáo từ
Nàng ta thấy hai người họ không để ý đến mình nên cũng không ở đó nữa, nàng ta nhất định phải tìm cách để trở thành trắc phi của hắn, có như vậy ngày nàng ta nắm quyền quản lý vương phủ xa hoa lộng lẫy này chỉ không xa nữa, tương lai vị trí hoàng đế có thể sẽ thuộc về hắn, nếu như vậy nàng ta có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ nắm quyền lực trong tay rồi. Lộ Trúc cứ ở đó vọng tưởng nhưng không biết hắn đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của nàng
Tường Lan cung là cung điện của hoàng hậu, tường vàng mái ngói lưu ly vô cùng xa hoa lộng lẫy, từng vật dụng đều rất quý giá, hoàng hậu ngồi trên chủ vị thông thả uống trà nghe Lộ Trúc kể lể
- Cô mẫu, Trúc nhi không chịu đâu, cả đời này Trúc nhi chỉ muốn gả cho biểu ca, cô mẫu người phải làm chủ cho Trúc nhi
- Nói với bổn cung cũng vô ích thôi, bổn cung không thể làm chủ chuyện này được, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi
Hoàng hậu Lộ Tưởng Vân không nóng không lạnh cự tuyệt nàng ta, nhắc đến Cẩn nhi, đã lâu hài tử đó không đến cung trò chuyện với bà rồi
- Cô mẫu~, Trúc nhi không cần biết đâu, người nhất định phải tìm cách giúp Trúc nhi
- Thôi được rồi, để ta cho người gọi Minh vương, Minh vương phi đến đây, để xem ý bọn họ thế nào, Trần công công, ông đến Minh vương phủ truyền phu thê Minh vương đến đây
- Vâng, nô tài đi ngay
Trần công công nghe lệnh đi đến Minh vương phủ, Sở Lan buồn chán không có việc gì làm đang ngồi bên bờ tường chọc ổ kiến thì nha hoàn tới báo có người trong cung đến
- Nô tài tham kiến Minh vương phi - Trần công công khom người hành lễ với nàng
- Trần công công khách sáo quá rồi, xin miễn lễ, hôm nay công công đến có phải là có chuyện gì hay không ?
- Bẩm vương phi, hoàng hậu cho mời người và vương gia đến đó
- Nhưng mà vương gia vừa nãy đã ra ngoài rồi, hay để ta theo công công vào cung trước
Dù gì cũng là hoàng hậu triệu kiến, nàng không đi không được, huống hồ bà ấy còn là mẫu hậu của hắn Sở Lan cũng nên đi gặp bà ấy một chút
- Vương phi, mời
Trần công công ra dấu mời, bên ngoài phủ đã có kiệu chờ sẵn, Sở Lan được nha hoàn đỡ lên kiệu, nàng được đưa thẳng đến Tường Lan cung
- Nhi thần tham kiến hoàng hậu nương nương - Vì đã được hoàng thượng ân chuẩn khi hành lễ không cần phải quỳ nên Sở Lan chỉ khom người hành lễ với hoàng hậu
- Tỉ tỉ, tỉ trước mặt hoàng hậu một nước mà không quỳ xuống hành lễ, như vậy có phải là không coi người ra gì hay không?
Lộ Trúc đứng bên cạnh hoàng hậu thấy nàng không quỳ liền mở miệng trước hoàng hậu, nàng đứng thẳng người dậy, đôi mắt sắc bén lườm nàng ta
- Lộ tiểu thư, nơi này có chỗ cho ngươi lên tiếng hay sao, hoàng hậu người còn chưa nói gì, không lẽ quyền hạn của ngươi lại lớn hơn cả người đây
- Ngươi...
- Trúc nhi, là trước nay bổn cung quá chiều con rồi, không biết phép tắc
- Cô mẫu, Trúc nhi không nói sai, là tỉ tỉ hành lễ với người mà không chịu quỳ, nên Trúc nhi chỉ bất bình thay người
- Là hoàng thượng ân chuẩn cho nàng không cần quỳ, Trúc nhi, lần này con mới là người không biết phép tắc, mau xin lỗi Lan nhi đi, Lan nhi, con qua đây ngồi bên cạnh ta
Hoàng hậu quay sang nàng, ánh mắt từ ái bảo nàng lại ngồi bên cạnh bà
- Vâng, hoàng hậu nương nương -Sở Lan theo lệnh của bà lại ghế ngồi xuống
- Đứa trẻ này, không cần câu nệ như vậy, sau này cứ gọi ta là mẫu hậu được rồi
- Vâng
- Trúc nhi còn không mau xin lỗi vương phi
- Trúc nhi biết sai rồi, Trúc nhi chỉ là nhất thời bất bình nên mới như vậy, xin tỉ tỉ thứ lỗi
Lộ Trúc trong lòng không cam tâm, bàn tay dưới ống tay áo xiết chặt nhưng bên ngoài lại tỏ ra ủy khuất xin lỗi nàng
- Không có gì, chỉ là ta không hề có huynh đệ tỉ muội, Lộ tiểu thư gọi ta tỉ tỉ là sao, từ khi nào ta lại có thêm một muội muội đây
- Vương phi, là do Trúc nhi sơ suất, người không cần để ý
Lộ Trúc ánh mắt chợt lóe lên tia ngoan độc, ngày hôm nay nàng làm nàng ta bẽ mặt, nàng ta sẽ trả lại gấp mười lần, tuy ánh mắt nàng ta chỉ lóe qua rồi trở lại bình thường nhưng không tránh khỏi đôi mắt tinh tường của hoàng hậu. Còn đối với Sở Lan, nàng không cần nhìn vào ánh mắt nàng ta cũng biết, bây giờ nàng ta rất hận nàng rồi, bởi vì con hồ ly tinh như nàng ta, có con nào là tốt lành đâu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]