Minh Tử Cẩn ngẩn người trong ngự thư phòng, kể từ khi xa nàng hắn ngày nào cũng có lúc ngẩn người như vậy. Đã tròn hai tháng hắn không được nhìn thấy nàng rồi, vậy chỉ còn một tháng mười ngày nữa nàng có thể tỉnh dậy.
- Hoàng thượng, Thần vương gia và công chúa Vô Liên đã gần đến cửa cung rồi ạ
- Trẫm biết rồi, đi đến đó đón họ thôi
Hắn dẫn theo một đám người đứng trước cửa cung đợi Tử Duy, lần này cũng may có đệ đệ này thay hắn lo việc ở biên cương hắn mới có thể yên tâm lo việc triều chính.
- Hoàng huynh, đệ về rồi
- Tử Duy, lần này vất vả cho đệ rồi
- Vậy hoàng huynh phải thưởng cho ta đó
- Được
Hai huynh đệ bọn họ nhìn nhau cười, giữa hai người tình cảm từ nhỏ đã rất tốt, hoàn toàn không giống với huynh đệ có thể vì quyền thế mà hãm hại lẫn nhau.
- Đúng rồi, Vô Liên công chúa đâu, chẳng phải trở về cung cùng với đệ hay sao?
- Nàng ấy còn đang ở trên xe ngựa làm cái gì đó
Tử Duy cũng không hiểu con người này, khi đến hoàng cung đã bảo y vào trước bản thân nàng ấy còn bận gì đó nên y cũng không đợi.
- Ta tới rồi đây!
- Vô Liên, ngươi làm gì trên xe ngựa mà lâu vậy?
- Lấy đồ chứ còn gì nữa, mau giúp ta cầm đi
Vô Liên vác nguyên một cái túi lớn giao cho Tử Duy, y ngơ ngác nhận lấy, ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-la-cop-me/2990616/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.