<tbody>Trong giấy phút ấy, ta bất chấp tất cả xông về phía Lãnh Như Tuyết, mũi kiến sắc nhọn căm hận đâm về phía hắn, không có chút do dự và trì trệ, trong giây phút ấy, ta biết, ta thật sự muốn hắn chết, dù cho có cùng nhau chết, ta cũng không tiếc.
Nhưng, nhưng tại sao, tại sao nàng lại không màng thân mình chắn mũi kiếm cho hắn? Khi ta không thu được thế, mũi kiếm nhọn đâm sâu vào ngực nàng, trong giấy phút ấy, tim ta phảng phất như bị thứ gì đó xé toạt ra.
Đau, cơn đau trước nay chưa từng có, tràn ngập lòng ta, giây phút ấy, ta cơ hồ đau đến mất tri giác, ta cứ như vậy mở to mắt nhìn nàng ngã trong vũng máu, cả người ta phảng phất như mất đi linh hồn.
Ta lạc lõng nhìn nàng, máu tươi đó, không ngừng trào ra từ trong người nàng, sắc mặt nàng trắng như giấy, nhưng vẫn nở nụ cười, nàng đang cười? Không lẽ, nàng yêu Lãnh Như Tuyết đến mức cam tâm vì hắn mà chết sao?
Không, ta không tin, ta không tin nhìn nàng, hỏi nàng, tại sao như vậy?
Nàng đã cười, tuy trong giây phút đó, nàng nằm trong vũng máu, nhưng nàng đã cười, thật sự đã cười, lần đầu tiên ta phát hiện, nụ cười của nàng đẹp đến như vậy, thuần khiết đến như vậy, nàng nói, nàng không nợ ta nữa, khi ấy ta cứu nàng, và nay mũi kiếm này, đã trả hết sạch.
Thật sự trả sạch rồi sao? Ta không biết.
Ta chỉ biết, trái tim ta, đã bị nàng mang đi, nàng để lại cho ta, chỉ có nỗi đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106536/chuong-308.html