Quân sơn.
Trước ngôi nhà trúc giản dị, Tiêu Tịch một thân bạch y, đang đứng trước gió, nhìn tịch dương đằng xa, gương mặt tuấn mĩ đẹp tựa điêu khắc.
Ánh mắt y lạnh nhạt, nhưng lại mang một tia quyến luyến và thất vọng nói không nên lời.
Y, đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của y, đưa nữ nhi của nàng ra khỏi hoàng cung, lưu lại bên mình học nghệ, còn y, cũng bắt đầu từ thời khắc ấy, đã xa rời cuộc sống của nàng, biến mất bên cạnh nàng.
Chiếu theo di ngôn của sư phụ để lại, y đã hoàn thành việc mà sư phụ và tổ sư gia chưa hoàn thành. Tiếp sau đây, y chỉ cần ở lại Quân sơn, nuôi dưỡng nữ nhi của nàng lớn nên người là được.
Còn đối với việc tổ sư gia tại sao từ trăm năm trước lại biết nàng có một nữ nhi, tại sao muốn y làm như vậy, điểm này, đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là, y cuối cùng đã có thể buông xuôi tất cả, buông xui trái tim yêu nàng mà lẳng lặng hoàn thành di ngôn của tổ sư gia.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt nàng, nàng thân mặc nam trang, nhưng lại đẹp kinh người, có lẽ, chính vào lúc ấy, trái tim luôn đạm bạc của y, đã vì nàng mà rung động chăng?
Về sau đến Lăng Phong huyện, y biết y không thể yêu nàng, nhưng vẫn không thể khống chế được trái tim của mình mà cố chấp yêu nàng.
Những ngày tháng ở Lăng Phong huyện, y đối với thái độ thi thoảng lộ ra vẻ kiêu sa của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106530/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.