Mệt quá.
Ưu Vô Song phảng phất như đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, toàn thân nàng nhẹ bay, ở một nơi toàn là khói sương trắng, cái gì cũng không nhìn thấy, xung quanh đều là màu trắng, nàng không ngừng thử đi ra khỏi đó, nhưng bất kể nàng đi thế nào, cũng không thể đi ra khỏi đám mây trắng ấy.
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bỗng nặng, đám mây trắng ấy biến mất, theo sau đó là cơ thể không còn nhẹ như bay nữa, mà trở nên nặng nề.
Cả người nàng phút chốc đau như bị kim đâm phải, khiến Ưu Vô Song không nhịn được rên lên thành tiếng.
Cái rên này, khiến nàng phút chốc sững sờ, bởi vì, nàng nghe được tiếng của mình.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân hỗn loạn, bên tai truyền đến âm thanh lo lắng của Vân Nhi: “tiểu thư? Tiểu thư người tỉnh rồi à?”
Ưu Vô Song từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt nhỏ lo lắng của Vân Nhi. nhìn thấy Vân Nhi, trong lòng nàng mới nhẹ nhõm, nàng đã trở về rồi, đúng không?
Vân Nhi nhìn Ưu Vô Song lẳng lặng nhìn mình, không dám xác thực nhỏ tiếng gọi lần nữa: “tiểu thư?”
Ưu Vô Song đang định nói gì, nhưng mới mở miệng, lại phát hiện cổ họng mình đang nóng như lửat, vừa khô vừa rát, cư nhiên nói không ra lời, nàng chỉ có thể khẽ gật đầu, đang định gọi Vân Nhi đổ cho nàng ly nước, nhưng Vân Nhi vẻ mặt vui mừng quay người chạy ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106526/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.