Nghĩ tới đây, trong lòng Ưu Vô Song ôm tia hy vọng, ngừng khóc lại, mắt đầy lệ nhìn người nam nhân khốc như Tiêu Tịch, nhỏ tiếng nói: “nếu như, nếu như tôi nói với anh là trong lúc hôn mê, linh hồn tôi đến một nơi khác, liệu anh có tin tôi không? Có tin không?”
Tiêu Hạng khẽ sững sờ, nhưng rất nhanh đã cười, nói: “Ưu cảnh quan, cô đang nói lời trong mơ sao? Trong thời gian cô hôn mê, bất kể cô mơ thấy gì, đều chẳng qua là một giấc mơ mà thôi! được rồi, giờ cô mới tỉnh lại, hãy nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, Tiêu Hạng vỗ nhẹ vai Ưu Vô Song, sau đó đứng dậy, quay người rời khỏi.
Ưu Vô Song sững người nhìn theo bóng lưng hắn ta, mãi cho đến khi cửa phòng bệnh đóng lại trong lặng lẽ.
Là giấc mơ sao? Chỉ là một giấc mơ mà thôi? Ưu Vô Song hai tay vô thức siết chặt khăn trải giường, cơ thể bất lực ngã xuống, trên gương mặt bỗng chốc lần nữa tràn lệ.
Là giấc mơ sao? Không, tuyệt đối không phải giấc mơ, sao có thể là giấc mơ?
Trong lòng nàng, sự đau đớn ấy chân thật biết bao, những gì đã trải qua, đều hiện rõ ràng trong đầu nàng biết bao, đó sao có thể là mơ được? Sao có thể?
Quả nhiên không ai tin, sẽ không ai tin những gì nàng đã trải qua, nàng nên làm sao đây? Nàng phải làm thế nào đây?
Một cảm giác đau nhói, tràn ngập trong lồng ngực nàng, nàng nhắm chặt hai mắt, mặc cho nước mắt đau khổ tuôn rơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106521/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.