Tuy nhiên, thái độ Lãnh Như Băng cực kì cứng rắn, đôi tay hắn ta ôm chặt Ưu Vô Song, khiến nàng có vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
Ưu Vô Song bị hắn ôm chặt trong lòng, trong lòng biết dù có vùng vẫy cũng vô ích, nhưng mà vẫn ra sức vùng vẫy, trong lòng nàng, đối với vòng tay của Lãnh Như Băng thậm chí có cảm giác chán ghét.
Đối với Lãnh Như Băng, sự vùng vẫy của Ưu Vô Song, càng khiến cơ thể hắn ta có phản ứng, một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt phút chốc tràn ngập cơ thể hắn ta, mâu đen sâu khôn lường của hắn ta bỗng chốc nhuốm tia nguy hiểm, cảm nhận sự mềm mại trong lòng, tay hắn ta vô thức siết chặt thêm.
Hắn ta cơ hồ vô thức giữ chặt lấy Ưu Vô Song, sau đó cúi đầu hôn nàng.
Ưu Vô Song không có phòng bị, nhất thời bị hắn ta hôn phải, khi đôi môi ấm nóng của hắn ta hôn lên môi nàng, phản ứng đầu tiên của nàng là ghê tởm!
Trong lòng nàng sửng sốt, vùng vẫy tránh khỏi nụ hôn của Lãnh Như Băng, nhưng lại bị hắn ta ôm chặt trong lòng, căn bản không thể vùng vẫy khỏi, trong tình thế cấp bách, nàng không nghĩ nhiều, vội mở miệng ra sức cắn, phút chốc, một mùi máu tanh tràn ngập trong miệng nàng.
Còn Lãnh Như Băng không ngờ nàng lại làm vậy, trên môi truyền lại cảm giác đau đớn, khiến sắc mặt hắn ta khẽ ngẩn ra, nhưng bỗng chốc làm cho dục-vọng của hắn ta càng trỗi dậy!
Chỉ thấy hai mắt hắn ta đỏ ngầu, ánh mắt trở nên thâm sâu, bên trong phát ra một tia dục vọng!
Nhìn bộ dạng này của hắn ta, trong lòng Ưu Vô Song bỗng vang lên cảnh báo, tuy nhiên, không đợi nàng nghĩ nhiều, nàng đã cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ hẳn, sau đó cả người đã lơ lửng, khiến nàng sợ hét toáng lên, hai tay nàng đấm mạnh vào Lãnh Như Băng, kinh hoảng hét: “Lãnh Như Băng, ngươi làm gì vậy? Mau buông ta ra! Buông ta ra!”
Tuy nhiên, sự phảng kháng và vùng vẫy của Ưu Vô Song, Lãnh Như Băng tựa như không nghe, hắn ta ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Ưu Vô Song, từng bước từng bước đi đến chiếc giường rộng lớn.
Ưu Vô Song lúc này đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh, nàng rất rõ thú tính của nam nhân, Lãnh Như Băng luôn muốn có được nàng, hành động hôm nay hiển nhiên là hắn ta đã hạ quyết tâm, chiếm hữu nàng.
Có được ý nghĩ này, lòng Ưu Vô Song càng nóng như lửa đốt, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt, nàng muốn thoát khỏi vòng tay của Lãnh Như Băng, thật sự khó như lên trời, nhìn chiếc giường ngày càng gần kia, lòng nàng càng hoảng loạn, nàng miễn cưỡng đè nén cảm giác kinh hoang trong đầu, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nhưng mà lại không nghĩ được bất kì cách nào.
Chính trong lúc nàng không nghĩ được cách gì, nàng chỉ cảm thấy cơ thể bỗng trầm, đã bị Lãnh Như Băng đè trên giường.
Đè cơ thể mềm mại ấy dưới người, ngửi u hương nhàn nhạt thuộc về nàng, lí trí của Lãnh Như Băng phút chốc đổ vỡ, chỉ thấy hắn ta thầm gầm một tiếng, cúi đầu hôn lấy nàng, và dọc theo chiếc cổ thon trắng của nàng mà đi xuống.
Bàn tay to của hắn ta sờ vào hỗn viên của nàng, tiếp đó, chỉ nghe một tiếng ‘soạt’, mảng lớn y phục trong tay hắn ta trở thành mảnh vụn.
Ưu Vô Song bị hắn ta đè dưới người, không thể cử động, nàng chỉ cảm thấy trước ngực bỗng lạnh, y phục trên người đã bị Lãnh Như Băng xé rách, nụ hôn của hắn ta, khiến nàng ghê tởm, một cảm giác hổ thẹn bỗng chốc xuyên thấu tim nàng, trong tình cảnh không thể vùng vẫy, nàng rơi giọt lệ phẫn thẹn.
Nàng đã hoàn toàn dừng hành động vùng vẫy vô ích kia, phảng phất như một búp bê vải mất đi linh hồn, nằm ở đấy không cử động, giọt lệ phẫn thẹn không ngừng tuôn ra từ mắt nàng ra, sau đó dọc theo khuôn mặt nàng, thấm ướt cả khăn gối.
Tuy nhiên, Lãnh Như Băng giờ đây đã bị tình-dục làm cho mất lí trí, ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn ta bây giờ chính là chiếm hữu cơ thể nhỏ bé dưới người này, hắn ta lần nữa hôn lên mặt nàng, y phục nửa người trên của nàng cơ hồ đã bị hắn ta hoàn toàn xé nát, ẩn hiện hỗn viên cùng với chiếc yếm màu hồng.
Tay hắn ta cơ hồ vội vàng không nhẫn nại chui vào trong y phục nàng, áp lên làn da ấm nóng mịn màng của nàng, tuy nhiên, trong giây phút môi hắn ta hôn lên gò má nàng, hành động đột nhiên sững lại.
Nhìn lệ châu tựa như châu ngọc không ngừng tuôn rơi trên mặt nàng, cả người hắn ta phảng phất như bị dội từ trên đầu xuống thau nước lạnh, tình-dục phút chốc lui đi, lí trí cũng dần dần hồi phục.
Không biết tại sao, nhìn bộ dạng thương tâm tuyệt vọng rơi lệ của nàng, tim hắn ta thầm nhói đau, hành động của hắn ta trở nên chậm chạp, cuối cùng, hắn ta thu lại bàn tay chui vào trong y phục của nàng, thay thành nhẹ nhàng chạm vào mặt khuôn nàng, hành động cực kì ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng nói: “Song Nhi đừng khóc”
Cơn sợ trong lòng Ưu Vô Song còn chưa tan đi, nàng vội tránh né bàn tay của hắn ta, còn trong lòng lại vì lời của hắn ta mà dâng lên nỗi cay đắng, nước mắt càng tuôn ra như suối.
“Song Nhi đừng khóc” câu nói này nàng rất quen thuộc, đã từng có lần, Lãnh Như Tuyết cũng ôn nhu như vậy nhìn nàng, lau đi nước mắt cho nàng, cũng dịu dàng dỗ nàng như vậy!
Tiếc là, hắn ta là Lãnh Như Băng, không phải là Lãnh Như Tuyết, nàng đột nhiên phát giác, nàng thật sự rất nhớ hắn, rất nhớ sự ôn nhu thương yêu mà Lãnh Như Tuyết đối với nàng.
Những gì Lãnh Như Băng làm với nàng hôm nay, khiến nàng vô cùng phẫn thẹn, nhưng lại càng khiến nàng khẳng định mình yêu Lãnh Như Tuyết! Khiến cho nàng biết được, thì ra, xảy ra việc này cùng với người mình không yêu, thật sự khiến nàng sống không bằng chết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]