Ả ta phải báo thù, nhưng mà trước đó ả ta cần có được thuốc giải của Lãnh Như Băng, nếu không dù ả ta có rời khỏi thái tử phủ, cũng chỉ có con đường chết!
Ưu Lạc Nhạn nằm bò dưới chân Lãnh Như Băng khóc lóc, ả ta lúc này nhìn không có tôn nghiêm gì, trên người ả không nhìn ra khí độ và tôn quý của một thái tử phi, ả ta bây giờ như một người tuyệt vọng, trong bể khổ ai cầu tia sống sót. Nhìn rất thấp kém!
Nhưng tiếc là, ánh mắt lạnh băng của Lãnh Như Băng không thấy được một tia thương tiếc, đối diện với ai cầu của Ưu Lạc Nhạn, hắn ta không động đậy đứng dậy, phảng phất như một sư tử lãnh khốc vô tình, cúi nhìn mồi săn của mình!
Hắn ta là một nam nhân, càng là một nam nhân kiêu ngạo, hắn ta tuy không yêu Ưu Lạc Nhạn, nhưng Ưu Lạc Nhạn dù sao cũng là thái tử phi của hắn ta, hắn ta sao có thể nhẫn nhịn được bị thái tử phi trên danh nghĩa của mình phản bội?
Hắn ta sẽ không bỏ qua cho ả ta dễ dàng, hắn ta không giết Ưu Lạc Nhạn ngoài e ngại thân phận ả ta là thái tử phi ra, chính là vì phụ thân của Ưu Lạc Nhạn là Ưu Thành Minh đương kim thừa tướng có quyền lực nhất trong triều, cho nên hắn ta mới không giết Ưu Lạc Nhạn!
Bởi vì thứ hắn ta cần nhất bây giờ, chính là thế lực trong triều của Ưu Thành Minh, dù cho vì quan hệ của Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106503/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.