Lòng Ưu Vô Song cay đắng, nhìn Lãnh Như Tuyết mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, lòng nàng khẽ nhói đau.
Kì thực, sao nàng không muốn cùng hắn cứ như thế mà rời khỏi, rời khỏi cái kinh thành đầy âm mưu và phân tranh này?
Nhưng mà nếu như vì hạnh phúc của bản thân mà dùng tính mạng của trên dưới mấy trăm mạng người trong thất vương phủ mà đổi lấy, vậy thì, nàng không làm được!
Nàng luôn khát vọng, mong muốn mình và Lãnh Như Tuyết có thể như những lão bách tính bình thường, bình lặng sống cùng nhau, không có phân tranh, không có quyền lực và âm mưu, cứ như vậy mà sống bình lặng nhưng lại có mối tình thuần khiết nhất!
Nếu như có thể lựa chọn, nàng cũng không nguyện ý lưu lại đây, cũng không nguyện ý con trai nàng sau này giống như phụ thân, bị cuốn vào dòng phân tranh của triều đình, học biết cách tranh đoạt quyền lợi.
Nhưng mà nàng không còn lựa chọn nào khác, Lãnh Như Tuyết là vương gia, nàng không thể ích kỉ, vì hạnh phúc của mình mà nhìn Lãnh Như Tuyết đi vào con đường hối hận, vạn kiếp bất phục!
Có lẽ, trong thời cổ đại này, trong thời đại tàn nhẫn chuyên chế quân vương này, mấy trăm mạng người trong vương phủ toàn bộ hy sinh không chừa một người, thì trong mắt Lãnh Như Tuyết cũng không là gì, trong mắt những người tranh đoạt quyền lực thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện hết sức bình thường!
Nhưng nàng khác với họ, nàng tuy thể xác là cổ nhân, nhưng linh hồn nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106499/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.