Nhìn theo hình bóng rời đi của Lãnh Như Băng và Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong không hề tiễn.
Việc hôm nay, Lãnh Như Băng rõ ràng là không có ý tốt, tuy bề ngoài hắn ta không hề lật mặt, nhưng khi hắn ta bước ra khỏi cửa lớn của thất vương phủ, thì có nghĩa là hắn ta và Lãnh Như Tuyết thuộc hai cực khác nhau.
Hơn nữa, lần này hắn cự tuyệt hắn ta thẳng thắn như vậy, với tính cách của Lãnh Như Băng, hắn ta tự khắc sẽ ghi hận trong lòng, cộng thêm nay phụ hoàng bệnh nặng, hắn ta càng xem hắn là cái gai trong mắt.
Lãnh Như Phong từ từ thu lại ánh nhìn, nhìn sang Lãnh Như Tuyết, nói: “Như Tuyết, lần này hắn ta trở về, e là sẽ không chịu thôi. việc của Vô Song có thể giấu được một lúc, không thể giấu được mãi mãi, bây giờ đệ đưa nàng ấy trở về hiển nhiên có lợi đối với việc đệ đoạt vị, nhưng cũng sẽ cuốn nàng ấy vào trong nguy hiểm!”
Lãnh Như Tuyết hai mi nhíu lại, mâu đen thâm trầm phát ra tia nhìn lạnh lùng, trầm giọng nói: “đệ sẽ không để nàng ấy chịu chút tổn thương nào! Tính cách của Lãnh Như Băng đệ rất rõ, bị hắn ta biết được Song Nhi đang trong phủ của đệ, trong lúc này ngược lại hắn không dám mạo muội ra tay với Song Nhi! bởi vì phụ hoàng tuy mang trọng bệnh, nhưng chưa đến mức không thể xử lí chính sự! Cho nên, hắn vẫn còn kiên nệ phụ hoàng ba phần!”
Lãnh Như Phong khẽ trầm ngâm một lúc: “Như Tuyết, đệ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106485/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.