Nhìn bộ dạng cố chấ của Liên Đường, Lãnh Như Tuyết rất muốn nói lời an ủi, nhưng khi hắn quay đầu nhìn Ưu Vô Song, cuối cùng cũng không nhịn được, hắn nhẹ nhàng gỡ tay Liên Đường ra, sau đó nói với Ưu Vô Song: “Song Nhi, ta đưa Liên Đường về phòng trước. Nàng…….”
Nhìn ánh mắt lo lắng và quan tâm của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song cuối cùng cũng mềm lòng, không đợi hắn nói hết lời, nàng đã miễn cưỡng cười, nói: “ngươi đi đi, ta mệt rồi………”
Lãnh Như Tuyết thầm thở dài, lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song, sau đó nắm lấy tay Liên Đường, cùng ả rời khỏi.
Cúi đầu, theo Lãnh Như Tuyết ra ngoài kia, sau khi bước ra khỏi tẩm phòng, Liên Đường bỗng dưng quay lại nhìn Ưu Vô Song, không biết có phải nàng nhìn nhầm không, Ưu Vô Song cảm giác được, nữ tử khi nãy trước mặt Lãnh Như Tuyết tỏ vẻ tội nghiệp vô cùng kia, ánh mắt nhìn nàng lại mang đầy cười nhạo và đố kị.
Nhìn thấy ánh mắt kì quái của Liên Đường, lòng Ưu Vô Song khẽ sững sốt, nàng cảm giác được, nữ tử vẻ ngoài yếu ớt kia, dường như có oán hận rất sâu đối với nàng, là vì Lãnh Như Tuyết sao?
Sau khi Lãnh Như Tuyết và Liên Đường rời khỏi, Vân Nhi đi vào, nàng ta có chút bất mãn nói với Ưu Vô Song: “tiểu thư, nữ nhân khi nãy thật quá đáng, ả làm sao có thể làm như vậy? Không lẹ, ả cho rằng mới là vương phi của vương gia? Thật mặt dày mà!”
Ưu Vô Song cười khổ, cơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106437/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.