Nhìn ánh nhìn trốn tránh của hắn và hành động chạy trốn kia, nơi sâu thẳm trong lòng Ưu Vô Song cảm thấy như ‘krak” một tiếng, cả con tim phút chốc như tan thành từng mảnh vỡ, một giọt nước mắt, cuối cùng cũng không nhịn được lăn dài từ má nàng xuống.
Việc đến nước này, nàng đã xác định việc Lãnh Như Tuyết lừa dối nàng, nếu như hắn thật sự yêu nàng, hắn sẽ không chạy trốn câu hỏi của nàng, không lẽ, nói yêu nàng khó khăn đến thế sao?
Nước mắt trên mặt Ưu Vô Song, khiến Lãnh Như Tuyết sững người, hắn nhìn gương mặt bi thương, lòng bỗng đau thắt, hắn vô thức đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh băng của nàng, miễn cưỡng cười nói: “Song Nhi, đang yên đang lành sao lại khóc?”
Chính lúc ấy Ưu Vô Song nhẹ nhàng rút tay lị, cười thê lương, sửng sờ nhìn dung mạo tuấn mĩ, nhẹ nhàng nói: “Lãnh Như Tuyết, ta không sao, chỉ là nhớ nhà thôi! ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi bận việc của ngươi đi!”
Hắn hít một hơi sâu, cố ý lờ đi thâm tâm đang khẽ nhói đau của mình, nói: “nàng hôm nay cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
Ưu Vô Song không trả lời, bởi vì, nàng quay lưng đối diện với dung mạo hắn, lúc này lệ đã đầy mặt, nàng cắn chặt đôi môi trắng bệch không chút sắc máu của mình, cơ hồ như dùng hết sức toàn thân, mới có thể ngăn bản thân khóc thành tiếng.
Lãnh Như Tuyết lẳng lặng nhìn đôi vai khẽ run lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106426/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.