Không biết qua bao lâu, Ưu Vô Song mới từ từ bình tĩnh lại, nàng đột nhiên nhớ trước lúc ngất đi, nàng hình như bị người khác bắt, lúc đó, nàng đang ở cùng Tiêu Tịch, và nay nàng ở đây, vậy thì Tiêu Tịch đâu? Là y cứu nàng sao?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác ngẩn đầu, khẩn trương nhìn Lãnh Như Tuyết, hỏi: “Tiêu Tịch đâu? Y không sao chứ?”
Lãnh Như Tuyết nhíu mày, có chút không vui nhéo mặt Ưu Vô Song một cái, nói: “nữ nhân, sao tỉnh lại đã hỏi người nam nhân khác? Nàng không thể quan tâm ta sao?”
Mặt Ưu Vô Song đỏ ửng, trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “ngươi đang nói bậy gì đó? Đây là đâu? Có phải Tiêu Tịch cứu ta không?”
Lãnh Như Tuyết kì thực không phải giận thật, bởi vì khi nãy nhìn thấy Ưu Vô Song tỉnh lại, gọi tên hắn, việc đó chứng minh trong lòng Ưu Vô Song hắn là người quan trọng hơn bất cứ người nào khác, và đương nhiên, người nào khác đó chính là Tiêu Tịch.
Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn vì Ưu Vô Song và Tiêu Tịch từng có chút quan hệ mà canh cánh trong lòng, nên khó tránh có cảm giác chua chua.
Nay nhìn thấy Ưu Vô Song hơi giận, hắn tự khắc không dám đùa, vội nói: “nàng yên tâm, y không sao!”
Nói rồi, hắn vẫn là không nhịn được chua chát hỏi: “nàng lo lắng cho y làm gì? Đừng quên, nàng bây giờ đã là người của ta.”
Ưu Vô Song nghe thấy Tiêu Tịch không việc gì, bất giác thở phào, nhưng khi nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106417/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.