Chỉ là nhìn thấy bộ dạng khóc thương tâm của nàng, lòng hắn ngoài đâu chỉ còn là thất vọng, hắn biết trong lòng nàng luôn có Tiêu Tịch, nay bản thân có được nàng, nàng có phải vì việc này mà thương tâm?
Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Như Tuyết như co thắt lại, tay ôm lấy Ưu Vô Song bất giác thu chặt them, tuy hắn có được cơ thể nàng, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể yên tâm, bởi vì, hắn không cảm giác được trong lòng nàng có hắn!
Hễ nghĩ tới sau này nàng có thể ròi xa hắn sà vào lòng nam nhân khác, lòng hắn khó chịu như bị dao đâm phải, hắn từng nếm qua sự mĩ lệ của nàng, làm sao có thể buông tay để nàng ra đi?
Nhưng Lãnh Như Tuyết không biết rằng, Ưu Vô Song khóc kì thực chỉ cì ủy khuất mà thôi, kì thực ngay cả nàng cũng không phát hiện, trong lòng nàng đã dần dần thay đổi, lần gặp mặt Tiêu Tịch lần này không còn dao động như lần đầu gặp mặt nữa.
Ngược lại còn Lãnh Như Tuyết thì luôn có thể dễ dàng xé bỏ lớp vỏ ngụy trang của nàng, khiến nàng lúc đối mặt với hắn bất giác hỉ nộ ái ố (PP để là ‘vui giận cười mắng’ nhưng HC thấy để thế này hay hơn)
Những điều này, hai người trong cuộc lại không cảm nhận được, nhưng trong mắt người khác, lại thấy rất rõ rang! Càng không nói người tâm tư thận trọng như Tiêu Tịch.
Cho nên, Tiêu Tịch mới nói những lời đó sau khi biết được Ưu Vô Song trúng phải Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106408/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.