Ưu Vô Song đoán không sai, vào sáng ngày tiếp theo, lúc nàng vừa mở đôi mắt mệt mỏi, Lí ma ma trong phủ đã đưa hưu thư đến, và lạnh lùng bào nàng lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi thất vương phủ.
Đối diện với sự xua đuổi của Lí ma ma, Ưu Vô Song không hề nói bất cứ lời chống lại nào, nàng và Vân Nhi lẳng lặng thu dọn một số đồ cần thiết, sau đó từng bước từng bước rời khỏi thất vương phủ dưới ánh mắt cười nhạo của hạ nhân trong phủ.
Từ khi nàng lấy được hưu thư rời khỏi, nàng không hề nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, và theo ước định, nàng có thể lấy lại giá trang của nàng nhưng nàng ngoài y phục ra thứ gì cũng không mang theo.
Bởi vì nàng không muốn nhìn Lãnh Như Tuyết, không muốn đối diện với hắn.
Tuy nhiên điều khiến nàng không ngờ là bên ngoài thất vương phủ có một chiếc xe ngựa hào hoa đã đợi sẵn, và người đứng bên cạnh chính là vị thái giám lúc trước đón nàng vào cung.
Tiểu thái giám thấy Ưu Vô Song bước ra vội vàng đến gần, cung cung kính kính nói với Ưu Vô Song: “Ưu cô nương, hoàng thượng phân phó nô tài đến đón Ưu cô nương về phủ.”
Nghe thấy lời xưng hô của tiểu thái giám, Ưu Vô Song trước tiên là khẽ sửng sốt, rất nhanh đã được thay bằng sự chua đắng.
Ưu cô nương? Không sai, nàng sao lại quên rồi? bây giờ nàng bị Lãnh Như Tuyết từ rồi, đã không còn là thất vương phi. Bây giờ nàng chỉ là một khí phụ bị tướng công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106381/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.