Nữ tử tự xưng là Uyển Tử này chính là công chúa mà Tử Việt quốc đưa đến liên hôn với Tây Diệm, phỏng đoán của Ưu Vô Song khi nãy vì thái độ của Lãnh Như Tuyết và tính khí ngông cuồng của Uyển Tử mà Ưu Vô Song đã hoàn toán xác định được thân phận ả ta.
Nhìn Uyển Tử cười tươi bước đến, Ưu Vô Song vốn không bỏ sót ánh nhìn không vui mà khiêu khích trong mắt của ả, nàng liếc nhìn Lãnh Như Tuyết, chỉ thấy mặt hắn lãnh mạc, trong lòng bất giác co thắt lại, lúc này ngay cả sức lực vờ cười cũng không có.
Trong lúc Ưu Vô Song xuất thần, Uyển Tử đã đi đến bên nàng, Uyển Tử nhìn gương mặt thanh tịnh của Ưu Vô Song, ánh mắt ả ta thoáng qua tia ghen tị, nhưng khi ánh mắt rơi trên y phục của Ưu Vô Song thì rất nhanh đã lộ vẻ không hài và hỷ ý, miệng lại có dụng ý gọi: “vương phi tỉ tỉ, không lẽ tỉ không hoan nghênh Uyển Tử sao? Hay là tỉ tỉ vẫn còn tránh Uyển Tử khi nãy không hiểu chuyện?”
Ưu Vô Song nhìn nụ cười tươi rói có dụng ý của Uyển Tử, lại nhìn tuấn nhan từ đầu tới cuối lãnh mạc, nàng chỉ cảm thấy nội tâm vô cớ nhói đau, nàng hít một hơi sâu, miễn cưỡng bản thân giữ bình tĩnh, đôi tay bất giác siết chặt vào nhau, lãnh mạc và xa cách nhìn Uyển Tử, lạnh nhạt nói: “người là công chúa, không cần đa lễ, còn về việc xưng hô ta tỉ tỉ, Ưu Vô Song càng đảm đương không nổi”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, gương mặt của Lãnh Như Tuyết vẫn lãnh mạc, hắn thậm chí không nhìn Ưu Vô Song lấy một cái.
Ngược lại, Uyển Tử và Lãnh Như Phong lãi khẻ sửng sốt, Uyển Tử không hổ là công chúa của một nước, ả ta rất nhanh đã cười nói: “tỉ tỉ là chính phi của Như Tuyết, Uyển Tử xưng một tiếng tỉ tỉ là nên mà, bất kể Uyển tử xuất thân có cao quý thế nào thì trong phủ này ngày tháng sau này còn phải nghe tỉ tỉ, không phải sao?”
Uyển Tử tuy cười mà nói ra những lời này nhưng ra lời nói lại ẩn chứa ý nghĩa quá rõ ràng, ả ta nói với Ưu Vô Song rằng ả ta sẽ trở thành người của Lãnh Như Tuyết.
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy cả người như bị băng tuyết bao phủ, nàng cơ hồ dù hết sức lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng bản thân khống chết sự giận dữ đến mức run của mình, chỉ là huyết sắc trên mặt nàng từ từ lui đi.
Nàng cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn Uyển Tử, nói: “nếu như vì nguyên do này công chúa không cần như vậy, vào ngày đại hỷ của công chúa và vương gia cũng chính là ngày mà Ưu Vô Song rời phủ, câu tỉ tỉ này của công chúa e là uổng công gọi rồi!”
Dứt lời, Ưu Vô Song quật cường nhìn Lãnh Như Tuyết, lần này ánh mắt nàng và hắn chạm nhau, chỉ là ánh mắt hắn xa cách và không quen biết.
Sự xa cách trong ánh mắt của Lãnh Như Tuyết khiến nội tâm Ưu Vô Song thua cuộc không thể hình dung, nàng không còn ở đây được nữa, cảm giác bị phớt lờ đi khiến nàng có cảm giác hoang mang muốn chạy trốn.
Nàng thu lại nỗi chua đắng trong lòng, quật cường quay cơ thể cứng ngắc qua, nàng nhìn cách hoa bay trong không trung và bầu trời xam xám, nàng nở nụ cười chua xót.
Nàng không thích hắn, nàng hà tất vì để tâm hắn cưới ai chứ? Như vậy không tốt sao? Hắn cưới công chúa, nàng sẽ có thể không chút do dự rời khỏi đây, từ nay về sau nàng và hắn sẽ không còn quan hệ gì nữa, nàng có thể có được cuộc sống nàng muốn, còn hắn cũng sẽ có được cuộc sống của hắn, như vậy, không phải là lựa chọn tốt nhất sao?
Nhưng, nhưng, tại sao khi nàng nhìn thấy ánh mắt xa cách và không quen biết của Lãnh Như Tuyết, lòng nàng bỗng âm âm đau? Tại sao vậy?
Không lẽ, nàng Ưu Vô Song lại loại nữ nhân phàm tục tham lam không chịu buông, thủy tính dương hoa, muốn tất cả nam nhân đều chú ý tới mình sao?
Không, nàng không phải, nàng không phải.
Ưu Vô Song hít một hơi sâu, khiến định nói với bản thân mình, nàng yêu Tiêu Tịch, nàng cảm thấy không thoải mái trong lòng chỉ vì nàng đã quen với trước kia.
Tuy nàng không yêu Lãnh Như Tuyết, nhưng dù sao hắn cũng cùng nàng sinh sống bao lâu nay, hơn nữa hắn từng cứu qua nàng, cho nên nàng đã quen với sự tồn tại của hắn.
Và điều khiến nàng khó chịu không phải là hắn muốn cùng thành thân với công chúa Tủ Việt quốc, mà là ánh nhìn lãnh mạc của hắn.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song đè nén sự đắng cay trong lòng, lấy lại tinh thần từ từ bước về phía Dạ Vân điện.
Và chính vào lúc này, sau lưng nàng đột nhiên truyền lại tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng gấp gáp của Lãnh Như Phong: “Vô Song, nàng đợi đã…..”
Tâm trạng Ưu Vô Song đã hồi phục bình tĩnh, nàng đứng lại, sau đó từ từ quay lại, bình tĩnh nhìn Lãnh Như Phong lớn bước đuổi theo.
Lãnh Như Phong đến gần Ưu Vô Song, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, bất giác thoáng qua sự kinh ngạc, tiếp đó liền quan tâm hỏi: “Vô Song, nàng không sao chứ?”
Ưu Vô Song chỉ lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, cười nhạo nói: “ta có thể có sao? Ngược lại là ngươi, không bồi khách quý cả Tây Diệm mà tìm ta có việc gì? Là định cười nhạo một khí phụ* ta sao?” (*: người vợ bị bỏ)
Lãnh Như Phong khẽ sửng sốt, tuấn nhan thoáng qua tia không tự nhiên, hắn ta nhìn Ưu Vô Song, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Vô Song, việc này không liên quan tới ta, là Uyển Tử nhìn trúng thất hoàng đệ, còn thất hoàng đệ có không có phản đối gì cho nên phụ hoàng mới định hôn sự này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]