Lãnh Như Phong có chút không tự nhiên cười nói: “thất hoàng đệ bây giờ đang có chút việc không ở trong phủ. Tin rằng muộn chút thất hoàng đệ sẽ về, nàng không cần lo.”
Ưu Vô Song đột nhiên cảm thấy lời của Lãnh Như Phong có gì đó kì lạ, nhưng lại không nghĩ ra có gì đó kì quái, hơn nữa nàng từ cãi nhau với Lãnh Như Tuyết ở Lăng Phong huyện, cho nên trong lòng nàng cho rằng Lãnh Như Tuyết không muốn nhìn thấy nàng, do đó cũng không nói gì.
Còn Lãnh Như Phong thấy Ưu Vô Song không hỏi hắn việc gì liên quan tới Lãnh Như Tuyết, bất giác nhẹ nhõm, hắn dùng biểu tình kì lạ nhìn Ưu Vô Song, nói: “Vô Song, nàng đi đường mệt mỏi sớm nghỉ ngơi đi, ta cáo từ trước!”
Dứt lời, hắn phảng phất như sợ Ưu Vô Song hỏi hắn thêm gì nữa, không đợi Ưu Vô Song nói gì đã quay người rời khỏi.
Hành động của Lãnh Như Phong khiến Ưu Vô Song cảm thấy không ổn, nàng trầm tư một lúc, đột ngột quay đầu nói với Vân Nhi: “Vân Nhi, ta muốn đi dạo, ngươi về phòng trước đi.”
Vân Nhi tưởng rằng Ưu Vô Song vội vàng muốn gặp Lãnh Như Tuyết nên cười nói: “vâng, tiểu thư.”
Dứt lời, nàng ta đi vào Dạ Vân điện.
Ưu Vô Song một mình trầm tư một hồi lâu mới đi khỏi Dạ Vân điện, hướng về phía thư phòng của Lãnh Như Tuyết, Dạ Vân điện cách thư phòng không xa, chỉ cách một đoạn đường nhỏ, nhưng mà hai bên đường trồng đầy hoa mai cho nên nhìn không thấy thôi.
Ưu Vô Song đi trên hành lang nhỏ đầy cách mai bay lượn, mọi thứ nơi này vẫn giống như một tháng mấy trước khi nàng rời khỏi, không có gì thay đổi nhiều, chỉ là không biết tại sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy thất vương phủ này thanh lãnh cực kì, thậm chí cho người khác cảm giác bất an.
Đột nhiên phía trước truyền lại âm thanh tuy không lớn nhưng thu hút sự chú ý của Ưu Vô Song.
Nàng buông chậm bước chân, từ từ đi về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên con đường nhỉ bên ngoài mai lâm, hai a hoàn đứng cạnh nhau, nhỏ tiếng nói gì đó, theo từng bước chân ngày càng gần của nàng thì tiếng nói càng rõ.
Một a hoàn trong đó nói: “Tiểu Thanh, ngươi biết không? Hôm nay ta nghe hai tiểu ca gác cổng nói vương phi đã về rồi.”
A hoàn tên Tiểu Thanh ấy phảng phất như rất bất mãn với Ưu Vô Song, hừ một tiếng, nói: “vương gia đối với ả ta như vậy là tốt lắm rồi! Nếu như không phải vì Ưu thừa tướng thì vương gia sớm đã từ ả ta khỏi phủ. Ả ta chẳng qua chỉ là một thiên kim của thừa tướng, làm sao sánh bằng công chúa của một nước chứ? Bây giờ vương gia có công chúa tự khắc không để ả ta trong mắt!”
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng quát truyền lại: “hai a đầu các ngươi còn ở đó mà lắm lời? Còn không mau đi thu dọn thư phòng? Cẩn thận khi về vương gia sẽ lột da các ngươi!”
Hai a hoàn ấy nghe thấy tiếng quát, lập tức chạy như chim bị dọa phải, nhanh chóng đi về phía thư phòng.
Còn Ưu Vô Song tựa như không nghe thấy gì, nàng chầm chậm quay người đi trở lại hướng Dạ Vân điện.
Nàng cuối cùng cũng biết tại sao người trong thất vương phủ nhìn thấy nàng thì lại lộ ra ánh mắt kì quái đó, còn nữa, tại sao Lãnh Như Phong lại cười không tự nhiên như thế, thì ra tất cả là liên quan đến Lãnh Như Tuyết và công chúa Tử Việt quốc.
Ưu Vô Song không nói ra nhưng trong lòng nàng bây giờ không còn cảm giác gì, nàng về kinh lần này vốn dĩ ngoài diện thánh thì chỉ vì hưu thư, nay biết được Lãnh Như Tuyết sắp kết niềm vui mới, trong lòng nàng rất không vui.
Từ khi nàng xuyên không tới đây biết được mình là vương phi của Lãnh Như Tuyết, nàng luôn nghĩ mọi cách rời xa hắn, và nàng trước nay chưa hề nghĩ qua có một ngày Lãnh Như Tuyết sẽ cưới vương phi khác.
Nàng một mực cho rằng bản thân hiểu rõ tình cảm của mình nhất, nàng thường cảm thấy mình thích Tiêu Tịch chứ không phãi Lãnh Như Tuyết, nàng sẽ không thích một nam nhân bạo lực như hắn.
Nhưng tại sao khi nghe thấy việc của Lãnh Như Tuyết và công chúa Tử Việt quốc kia, lòng nàng lại khó chịu đến thế?
Nàng đột niên nhớ đến lời nói khi nãy của Lãnh Như Phong, hắn ta nói hắn ta không còn quan hệ gì với công chúa Tử Việt quốc nữa, còn nàng? Nàng và Lãnh Như Tuyết, có phải sẽ rất nhanh không còn quan hệ gì nữa không?
Một cơn gió lạnh thổi tới, Ưu Vô Song ngẩn đầu nhìn về phía trước, nàng phát hiện trong vô tri vô giác nàng đã rời khỏi Dạ Vân điện, đến hoa viên trong phủ, và trước mặt nàng chính là cái hồ trong phủ.
Ưu Vô Song từ từ đi đến bên một cây liễu rũ cành xuống thấp, lặng người nhìn mặt hồ phẳng lặng, đột nhiên nàng cảm thấy rất hoang mang, trong lòng dâng lên vị chua đắng khiến mắt nàng cay cay, một giọt lệ châu óng ánh trong lúc nàng không phát hiện đã lăn dài trên má.
Trên mặt mát mát khiến nàng bừng tỉnh, nàng dùng tay lau đi nước mắt, nở nụ cười khổ, nàng đang làm gì vậy nè? Người nàng thích đâu phải hắn, sao nàng lại khó chịu chứ?
Như vậy không tốt sao? Bây giờ hắn đã có công chúa xuất thân cao quý hơn nàng làm vương phi, tự khắc sẽ không lưu nàng lại, nàng có thể nhẹ nhõm rời khỏi đay rồi, không phải sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]