Ưu Vô Song thấy tay mình và y nắm lấy nhau, khuôn mặt khẽ đỏ ửng, hừ nói: “nếu như huynh không nói rõ ràng thì đêm nay đừng hòng rời khỏi đây!”
Tiêu Tịch vẫn lãnh đạm cười, nói: “hôm nay ta không có ý định rời khỏi đây! Bây giờ cả Lăng Phong huyện này sớm đã bần cùng khốn khó, ta nếu như không mượn chút phúc của cô nương, lưu lại phủ đệ của huyện thái gia, ta còn có thể ở đâu được?”
“huynh!” Ưu Vô Song nhất thời tức giận cực đỉnh, nàng căm hận nhìn Tiêu Tịch, nói: “được, vậy huynh nói cho ta biết huynh đến đây vì cái gì? Nếu như huynh không nói, vậy ta sẽ bảo tên Vì Tiền kia đuổi huynh ra khỏi đây!”
Ánh mắt của Tiêu Tịch cuối cùng cũng trở về khuôn mặt nàng, chỉ thấy biểu tình trên mặt y không biến, lãnh đạm nói: “vì cô nương!”
“ta…..” Ưu Vô Song nhất thời sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ qua, Tiêu Tịch đến Lăng Phong huyện này vì nàng, nhưng mà họ chỉ gặp qua có một lần, y lại biết rõ thân phận của nàng, y làm sao lại vì nàng mà đến nơi này?
Nếu như y vì thích nàng cho nên mới bất chấp tất cả theo đến đây thì đó là việc không thể, bởi vì y sớm đã biết nàng là vương phi của Lãnh Như Tuyết, y làm sao lại thích nàng chứ?”
Tiêu Tịch như nhìn thấu được ý nghĩ trong lòng Ưu Vô Song, y nhẹ nhàng rút tay lại, dịu dàng nói: “được rồi, những việc này, sau này cô nương sẽ biết, bây giờ dùng thiện trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106366/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.