Ngoài cửa rất nhanh truyền lại tiếng nhịn cười của Vân Nhi, sai đó là âm thanh nàng ta từ từ rời khỏi.
Không biết tại sao, Ưu Vô Song cảm thấy a đầu ấy khi nãy nhất định là đang nghe lén nàng và Lãnh Như Tuyết nói chuyện.
Nếu không thì tại sao tiếng của nàng ta lại mang một ý vị nhịn cười?
Nghe thấy sự phân phó của Ưu Vô Song với Vân Nhi. Khóe miệng Lãnh Như Tuyết khẽ co giật.
Sao mà hắn cảm thấy, Ưu Vô Song ngoài tuyên cáo sự bất mãn của mình ra đồng thời còn hạ thấp hắn?
Không lẽ, hầu hạ hắn khiến nàng khó chịu vậy sao?
Hễ nghĩ tới việc Ưu Vô Song tươi cười với người nam nhân khác chỉ duy nhất lạnh lùng với hắn, trong lòng Lãnh Như Tuyết rất không thoải mái.
Hắn nhìn Ưu Vô Song, thấy nàng tức hầm hầm ngồi bên ghế, không có ý muốn quan tâm đến hắn, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng lại nén lại.
Trong lòng nghĩ:dù nàng có không thích hắn đi chăng nữa thì nàng là vương phi của hắn, hầu hạ hắn là việc thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa, bây giờ hắn bị thương, hắn hà tất so đo thái độ của nàng? Dù sao đi nữa, từ trước tới nay, Ưu Vô Song đối với hắn đều là bộ dạng này, hắn cũng đã quen rồi, nếu như ngày nào đó nàng đột nhiên trở nên dịu dàng thì hắn mới thật sự không quen!
Lãnh Như Tuyết cảm thấy lòng mình bình tâm lại chút ít, lại nói, không phải Ưu Vô Song chịu lưu lại hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106350/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.