Ngay lúc trong lòng Ưu Vô Song đang tự trách thầm bản thân thì hoàng đế đã cười nói: “ngươi không biết quy tắc trong cung, trẫm cũng không trách ngươi, chỉ là, ngươi là vương phi của Tuyết Nhi, cũng là con dâu của trẫm, cho nên, sau này ngươi cứ theo Tuyết Nhi gọi trẫm là phụ hoàng, biết chưa?” được rồi, đừng đứng ở đó nữa, ngồi trước đi.”
Ưu Vô Song giờ mới tỉnh ngộ, trong lòng thầm mắng bản thân hồ đồ, sao nàng lại quên mất việc này? Làm gì có con dâu nào trực tiếp xưng tên sau đó còn gọi cha vợ mình là hoàng thượng? Như vậy không phải là quá xa lạ rồi sao?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác nở nụ cười gượng gạo, sau đó cẩn thân từng bước đi đến bên chiếc ghế gỗ ngồi xuống, tuy hoàng đế diện mạo có vẻ dễ gần nhưng trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi.
Dù sao đi nữa, người nam nhân trung niên trước mặt nàng là hoàng đế, một nhân nắm quyền sinh sát cả vương triều Tây Diệm, nếu như ông ta muốn lấy mạng nàng, chỉ cần động đậy cái miệng là được, nàng có thể không sợ hãi sao?
Có lẽ nhìn ra sự bất an trong lòng Ưu Vô Song, hoàng đế khẽ mỉm cưởi, nói: “Vô Song, ngươi có biết trẫm gọi ngươi tới đây vì việc gì không?”
Lòng Ưu Vô Song trầm xuống, nàng cẩn thận nhìn hoàng đế, chỉ thấy ông ta cười tươi, không có chút bộ dạng gọi người tới hỏi tội, lòng bất giác nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp: “ta….Vô Song…..ko đúng, con dâu không biết……”
Dứt lời, Ưu Vô Song cơ hồ hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106343/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.