Vô Trần điện.
Ưu Vô Song đang ngồi trong vườn, ngơ ngẩn nhìn cái hồ sen nho nhỏ cong cong.
Bây giờ đang vào đông hàn, hoa sen trong hồ sớm đã khô héo, chỉ còn lại một cành cây héo hon. Bởi vì, những ngày này, thời tiết đặc biết lạnh, nguyên nhân là do liên tục có tuyết rơi suốt mấy ngày, nước trong hồ đã đóng thành một lớp băng dày.
Những lớp băng trắng và những cành cây khô đóng băng lại với nhau, nhìn rất tiêu điều, lãnh tịnh.
Dù vậy, Ưu Vô Song cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh sắc trước mặt, trong đầu nàng, vẫn đang suy tính những lời mà Lãnh Như Phong nói với nàng hôm ấy, bây giờ, cách hôm ấy đã mấy ngày, hôm nay nàng hỏi thăm được Lãnh Như Tuyết thượng triều, không biết, hoàng đế có hạ chỉ không?
Bây giờ đã trưa, Lãnh Như Tuyết cũng nên về phủ rồi, nhưng mà nàng vẫn không có chút tin tức gì.
Ngay cả Vân Nhi đi hỏi thăm tin tức cũng trở chưa về.
Hễ nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác thở dài, xem ra, trở về cổ đại, không giống như những gì mà nàng xem trong văn xuyên không ở thế kỉ 21, không tự do, muốn làm gì thì làm, trong cổ đại này, nếu như gả cho người khác, muốn được tự do căn bản là một việc không thể.
Dù nàng là người hiện đại, cũng không có cách thay đổi thân phận của mình.
Nghĩ tới việc bản thân bị Lãnh Như Tuyết khốn kiếp giam lỏng ở nơi này, Ưu Vô Song bất giác cúi đầu thở dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106335/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.