Đối diện với sự truy hỏi của hoàng đế, Lãnh Như Tuyết nhất thời á khẩu, đúng vậy, hắn không phải là không thích ả sao? Hắn sao lại không đồng ý hưu phi?
Trước kia, hắn không từ ả là bởi vì sợ phụ hoàng trách móc và Ưu thừa tướng bất mãn, nhưng mà, bây giờ phụ hoàng đích thân hạ chỉ, Ưu thừa tướng cũng đồng ý rồi, hắn tại sao không từ ả điên đó?
Nhất thời, Lãnh Như Tuyết lặng người, tự bản thân hắn cũng không biết tại sao mình không đồng ý từ Ưu Vô Song, nhưng mà trong lòng hắn giờ đây có một cảm giác mãnh liệt, đó chính là tuyệt đối không thể từ Ưu Vô Song, hắn không thể mất đi ả, càng không nguyện ý thấy ả sà vào lòng người khác.
Mất đi? Lãnh Như Tuyết đột nhiên kinh ngạc, hắn bị lòng của chính bản thân dọa giật mình, hắn từ khi nào để ý đến nữ nhân đó? Hắn không phải một mực rất ghét ả sao?
Không lẽ…..hắn thật sự có cảm giác đối với nữ nhân đó? Việc này sao có thể được? Hắn làm sao có thể thích nữ nhân ấy?
Nhưng mà, nếu như không phải có cảm giác với nữ nhân đó, thì tại sao hắn không đồng ý từ ả?
Lãnh Như Tuyết rất muốn tìm cái cớ tự nói với bản thân rằng hắn không yêu Ưu Vô Song, nhưng mà hắn lại không tìm được, bởi vì, ý niệm không muốn hưu phi trỗi dậy rất mãnh liệt, mãnh liệt tới nỗi hắn không thể nói dối bản thân.
Hoàng đế thấy Lãnh Như Tuyết trầm mặc không nói gì, trong lòng bỗng dưng có chút hiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106332/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.