Ưu Vô Song liếc nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Liễu Yên Nhiên, giễu cợt: “Liễu Yên Nhiên, ngươi bây giờ có thể cho ta biết tại sao trong máu xảy thai của ngươi lại có lông gà?”
Sắc mặt Liễu Yên Nhiên trắng bệt, qua một hồi lâu, ả mới run cả người, căm hận nhìn Ưu Vô Song, thét lên: “ngươi thật thâm độc, ngươi hại ta mất đi đứa con, bây giờ lại còn định vu oan cho ta?”
Ưu Vô Song không hề tức giận, ngược lại nàng chỉ cười nhẹ một tiếng, nói: “được rồi, Liễu Yên Nhiên, ngươi định diễn kịch đến khi nào hả? Ngươi nói khi ấy vì ta đẩy ngươi một cái cho nên ngươi xảy thai, nhưng mà việc ấy là do ngươi chủ động gây sự, còn nữa, việc đó cách nay đã hơn mười ngày, không lẽ trong mười ngày nay ngươi không biết mình đang mang thai? Sao lúc trước không nói, bây giờ đột nhiên xảy thai? Có phải ngươi sợ nói sớm sẽ bị người khác nghi ngờ?”
Sắc măt Liễu Yên Nhiên càng khó coi, đôi tay ả siết chặt với nhau, tức giận quát: “ngươi nói bậy! Rõ ràng là vì ngươi ta mới mất đứa con, ta…..ta mấy ngày trước tuy không được khỏe, nhưng không hề biết mình mang thai, cho đến khi đại phu nói, ta mới biết, nhưng mà đứa con đã không giữ được nữa….”
Nói tới đây, Liễu Yên Nhiên, đột nhiên nước mắt đầy mặt nhìn Lãnh Như Tuyết, khóc: “vương gia, vương phi hại đứa con của thiếp, nay lại còn vu oan cho thiếp……người nhất định làm chù cho thiếp…..”
Sắc mặt Lãnh Như Tuyết trầm lại, nộ thanh nói với Liễu Yên Nhiên: “đủ rồi! Việc này thế nào, bổn vương rõ nhất! Liễu Yên Nhiên, ngươi nói vương phi hãm hại ngươi! Vậy trong thau máu sao lại có lông gà? Có phải đúng như vương phi nói, ngươi căn bản không hề mang thai, tất cả việc này đềi là ngươi cố ý hãm hại vương phi? Thau máu này, vốn không phải là máu xảy thai gì, mà là máu gà?”
Thấy thái đột tức giận của Lãnh Như Tuyết, đột nhiên tiếng khóc của Liễu Yên Nhiên ngập ngừng, ánh mắt ả thoáng qua tia kinh hãi, ngập ngừng: “vương gia……không phải đâu….thiếp…..thiếp…….”
Lãnh Như Tuyết lạnh lùng nhìn Liễu Yên Nhiên, nói: “ngươi thế nào? Ngươi nói không ra phải không? Liễu Yên Nhiên, xem ra, bổn vương nhìn nhầm ngươi rồi! Không ngờ ngươi lại có tâm kế hãm hại vương phi như vậy!”
Liễu Yên Nhiên mắt trắng nhợt nhạt, ả đột nhiên bật mạnh từ giường dậy, ôm lấy Lãnh Như Tuyết, khóc nói: “vương gia…..người phải tin thiếp, thiếp thực sự không có……”
Lãnh Như Tuyết mặt không biểu cảm, lạnh lùng đẩy Liễu Yên Nhiên ra, tức giận quát: “người đâu, đưa Liễu thị nhân trở về Nghi Hồng lâu (là tên một thanh lâu)!”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, mặt Liễu Yên Nhiên nhất thời xám đen, ả ngồi bệt xuống đất, kéo lấy góc áo Lãnh Như Tuyết, than khóc: “vương gia…..thiếp sau này không dám nữa…..cầu xin người đừng đưa thiếp về Nghi Hồng lâu, đừng đuổi thiếp đi mà…..vương gia……”
Đối diện với sự than khóc của Liễu Yên Nhiên, Lãnh Như Tuyết không vì thế mà động lòng, mà hắn còn giật lại tay áo bị Liễu Yên Nhiên kéo, mặc cho hạ nhân lôi Liễu Yên Nhiên đi.
Liễu Yên Nhiên vùng vẫy, lớn tiếng than khóc, nhưng mà cuối cùng cũng không níu kéo được trái tim băng giá của Lãnh Như Tuyết.
Ưu Vô Song thấy cảnh này, trong lòng bất giác có vài phần bi ai, dù Liễu Yên Nhiên này có thế nào đi nữa, thì cũng từng chung chăn gối với hắn, nhưng nay hắn lại không có chút tình nghĩa phu thê, đưa Liễu Yên Nhiên trở lại chốn yên hoa đó, có thể thấy nam nhân này vô tình lãnh khốc đến nhường nào!
Ý muốn rời khỏi đây của nàng vì vậy mà thêm vài phần.
Liễu Yên Nhiên bị hai tên hạ nhân lôi ra khỏi tẩm phòng, nước mắt ả mơ hồ nhìn Lãnh Như Tuyết, nhưng tiếc là Lãnh Như Tuyết sắc mặt vô tình.
Cuối cùng, ả tuyệt vọng thu lại ánh mắt, chuyển ánh mắt oán hận sang Ưu Vô Song đang đứng trầm tư, đột nhiên, ả không biết lấy đâu ra sức lực, thoát khỏi hai hạ nhân đang lôi lấy ả, sau đó xông thẳng về phía Ưu Vô Song, đôi tay siết chặt lấy cổ nàng, thần sắc cuồng điên hét: “là ngươi, là tại ngươi mà vương gia mới đối với ta như vậy, ngươi đi chết đi.”
Ưu Vô Song đang trầm tư, nhất thời bị Liễu Yên Nhiên siết chặt, trong lòng nàng bỗng kinh ngạc, sau đó lại đã hồi phục lại bình tĩnh, phản ứng đầu tiên của nàng là đưa tay đấm vào bụng Liễu Yên Nhiên, đây chính là động tác phòng vệ nàng học được ở trường cảnh sát ở thế kỉ 21.
Nhưng mà, Liễu Yên Nhiên lúc này đang cuồng điên, bị Ưu Vô Song đấm tuy đau nhưng ả vẫn cứ siết chặt cổ nàng, không vì đau mà buông ra.
Ưu Vô Song chống cự vài cái, nhưng vẫn không thể thoát ra, nàng cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, nhìn khuôn mặt căm giận của Liễu Yên Nhiên, lòng Ưu Vô Song bất giác trầm xuống.
Khi Ưu Vô Song cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa, đột nhiên tay Liễu Yên Nhiên nới lỏng, và Liễu Yên Nhiên đã bị người khác hất ngã xuống đất.
Ưu Vô Song hít từng hơi lớn, lúc này mới phát hiện, người kéo Liễu Yên Nhiên ra chính là Lãnh Như Tuyết, chỉ thấy mặt hắn âm trầm, đột nhiên nắm lấy tay nàng, lớn bước đi khỏi tẩm phòng, phớt lờ tiếng khóc rầm trời của Liễu Yên Nhiên sau lưng.
Ưu Vô Song bị hành động đường đột của Lãnh Như Tuyết làm cho giật mình, nàng vủng vẫy cố gắng thoát khỏi tay Lãnh Như Tuyết, nhưng mà nàng phát hiện, tay của nam nhân này cứ như gọng kìm, siết chặt tay nàng, nàng căn bản không thể nào thoát được.
Cho đến khi đi ra khỏi Liễu viện, Ưu Vô Song mới đứng lại, lớn tiếng nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi bỏ ta ra, ngươi phát điên gì vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]