sau khi biết Ưu Vô Song là vương phi ngốc nghếch kia, hắn ta cơ hồ không dám tin, bởi vì, khi Ưu Vô Song là Lãnh Như Tuyết thành thân, hắn ta đã gặp qua nàng một lần, khuôn mặt nàng khi ấy dính đầy bụi dơ, dung mạo tựa như ma quỷ, xấu xí không thể tả.
Và hắn không ngờ rằng, phía sau khuôn mặt dơ bẩn ấy ẩn chứa một dung mạo nghiêng thành, nàng sau khi hồi phục thần trí, càng thu hút hắn ta hơn cả Ưu Lạc Nhạn.
Cho nên, sau khi hắn ta biết mọi việc, trong lòng bất giác vạn lần hối hận, hắn ta không nên không nghe lời người ấy, không nên khiên trì cưới Ưu Lạc Nhạn, nếu như khi ấy hắn ta không ham muốn vẻ đẹp của Ưu Lạc Nhạn, vậy thì, thái tử phi bây giờ của hắn ta sẽ là nàng!
Bây giờ, dù bắt hắn ta dùng Ưu Lạc Nhạn để đổi lấy Ưu Vô Song hắn ta cũng không chút ý kiến, nhưng không phải vì hắn ta yêu Ưu Vô Song, hắn ta làm như vậy, chỉ vì nghe theo lời người đó, nhất định phải để Ưu Vô Song trở thành thái tử phi cùa hắn ta thôi!
Thấy Lãnh Như Băng không trả lời câu hỏi của mình, tia cười nhạo trong mắt Lãnh Như Phong càng nồng, hắn ta cười lạnh nói: “đại hoàng huynh hà tất không trả lời câu hỏi của thần đệ? Không lẽ, tâm tư của đại hoànghuynh thật sự đã bị thần đệ đoán trúng sao?”
Tâm trạng Lãnh Như Băng cực kì không tốt, đối diện với sự ép hỏi lần nữa của Lãnh Như Phong, người trước giờ luôn trầm tĩnh như hắn ta nay cũng cảm thấy bực mình, Lãnh Như Băng trầm mặt, không nhẫn nại nói với Lãnh Như Phong: “lục hoàng đệ, ngươi đừng nhiều chuyện quá! Việc của bổn thái tử, không đến phiên ngươi quản!”
Nói tới đây, Lãnh Như Băng lại ngừng và nói: “được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, mời lục hoàng đệ về cungđi! Không tiễn!”
Đối mặt với thái độ đuổi khách không chút khách khí của Lãnh Như Băng, Lãnh Như Phong chỉ cười lạnh một tiếng, nhìn Lãnh Như Băng nói: “đại hoàng huynh, thứ không thuộc về huynh, dù cho đó vốn là của huynh thì huynh cũng vuột mất! Thần đệ bất chấp huynh muốn có được Ưu Vô Song vì mục đích gì, nhưng mà ngày nào Lãnh Như Phong này, đệ tuyệt đối không để huynh làm tổn hại đến thất hoàng đệ!”
Dứt lời, Lãnh Như Phong phẩy tay áo, không quay đầu lại mà rời khỏi.
Lãnh Như Băng nhìn theo hình bóng cùa Lãnh Như Phong, sắc mặt hắn ta trầm đến dọa người giật mình, qua một lúc lâu, hắn ta đột nhiên nói: “Ly Hồn.”
Theo sau tiếng gọi của Lãnh Như Băng, bóng dáng của Ly Hồn tựa quỷ mị, chớp mắt xuất hiện trong phòng.
Ly Hồn cúi chào Lãnh Như Băng, cúi đầu nói: “thuộc hạ tham kiến thái tử gia!”
Sắc mặt Lãnh Như Băng âm trầm, lạnh lùng nhìn Ly Hồn, nói: “Ly Hồn, hắn ta đang ở đâu?”
Ly Hồn khẽ sửng sốt, rất nhanh trả lời hắn ta: “hồi thái tử gia, Tiêu công tử hiện đang ở mai trúc (khu nhà xây bằng trúc xung quanh có cây mai) tại hậu viện.”
Lãnh Như Băng hừ nhẹ một tiếng, phân phó Ly Hồn: “mấy ngày này, ngươi hãy đi thất vương phủ một chuyến, giám sát kĩ thất vương phi cho bổn thái tử! Nếu như có sai sót gì, ngươi hãy đem đầu đến gặp ta!”
“vâng!” Ly Hồn cúi đầu, đáp một tiếng, sau đó bóng dáng lại như quỷ mị, chớp mắt biến mất.
Lãnh Như Băng trầm mặt một lúc, sau đó lớn bước rời khỏi.
Hậu viện, mai trúc.
Nói là mai trúc, kì thực chẳng qua là chỉ là căn nhà nhỏ bằng trúc xây giữa mai lâm.
Xung quanh mai trúc, trồng đầy các cây mai đang nở rộ, gió nhẹ thổi qua, một làn hương mai nồng theo cơn gió cuốn đi những cánh hoa mai trên cây, bay lượn giữa không trung, cảnh sắc thơ mộng khiến người ta cảm thấy tựa hồ như bồng lai tiên cảnh.
Một điệu thanh trúc truyền lại (tiếng thổi trúc),các cánh hoa tựa như có linh hồn, tung tăng bay lượn trong gió.
Một vị nam nhân thân mặc áo bào trắng, tóc dài ngang vai, nước da trắng bệt không có chút sắc máu đứng dựa vào cửa của mai trúc, tiếng trúc thanh tao ấy chính là được truyền lại từ chiếc lục ngọc trúc của y.
Một trận tiếng bước chân vang lại, người trẻ tuổi thu lại cây trúc trong tay, khuôn mặt trắng bệt khẽ mỉm cười, nhìn người đang đến, y nói: “ngài đến rồi à!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]