Mọi người xung quanh căn bản không biết cuộc đấu khẩu giữa hai người, nhìn bọn họ ôm nhau còn thêm phần ngưỡng mộ, cảm thấy thất vương gia và thất vương phi quả là phu phụ tình thâm.
Và Lãnh Như Phong ngồi cách Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song không xa, nhìn thấy hành động này suýt chút nữa phun hết rượu trong miệng ra.
Ưu Lạc Nhạn thấy Lãnh Như Tuyết ra tay ngăn cản Ưu Vô Song, bất giác thở phào nhẹ nhõng, nhưng khi ả thấy Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song ôm chặt lấy nhau, sắc mặt ả lại trầm xuống.
Lãnh Như Tuyết từng là người nam nhân mà ả ngưỡng mộ, sao có thể ôm ấp nữ nhân khác? Hơn nữa, nữ nhân đó còn là con điên mà ả ghét nhất!
Tay Ưu Lạc Nhạn siết chặt lại với nhau, đố kị nhìn Ưu Vô Song, giọng chua chát nói: “xem ra thất vương gia và thất vương phi ân ái không gì sánh bằng, tỉ tỉ có một tướng công yêu mình như vậy, người muội muội đây yên tâm rồi!”
Lãnh Như Băng nhìn hai người đang ôm ấp nhau, ánh mắt thoáng qua tia không vui, nhưng mà hắn ta rất nhanh đã mỉm cười, nói: “được rồi, nếu như thất hoàng đệ đã nói vậy, vậy thì thất vương phi cũng không cần kiên trì nữa!”
Dứt lời, Lãnh Như Băng đứng dậy, giơ cao ly rượu trong tay, nói với Lãnh Như Tuyết: “thất hoàng đệ, bổn thái tử kính ngươi một ly, xem như chúc mừng thất vương phi hoàn toàn bình phục.”
Lãnh Như Tuyết vốn không nhìn Ưu Lạc Nhạn, khẽ mỉm cười, buông Ưu Vô Song ra, thuận tay cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi.
Quần chúng đều cười hướng Lãnh Như Băng mà kính rượu, yến tiệc bỗng trở nên náo nhiệt.
Ưu Vô Song sắc mặt cực khó coi, nàng ngồi không động đậy, trong lòng tức giận Lãnh Như Tuyết, lúc đầu là do hắn đề ra việc này, nay lại không muốn nàng nói ra sự thật, không lẽ, hắn biết nàng chuẩn bị trước mọi người lật tẩy bộ mặt thật của Ưu Lạc Nhạn, cho nên mới ngăn cản nàng?
Nhưng, vậy cũng không đúng, Lãnh Như Tuyết yêu Ưu Lạc Nhạn sâu đậm, hắn căn bản không biết việc lên nhầm kiệu hoa là âm mưu của Ưu Lạc Nhạn, đáng ra không nên ngăn cản nàng nói ra chân tướng mới đúng, nhưng hắn lại ngăn nàng, việc này rột cuộc là sao?
Ưu Vô Song đang trăm bề nghĩ không thông, đột nhiên một bóng người màu hồng xuất hiện trước mặt nàng, âm thanh nũng nịu truyền lại, gián đoạn sự trầm tư của nàng: “tỉ tỉ, tỉ muội ta lâu ngày không gặp, muội muội đặc biệt nhớ người, có rất nhiều chuyện muốn nói cùng tỉ, không biết tỉ tỉ có thể bồi muội đi dạo một chút?”
Ưu Vô Song ngẩn đầu, không biết từ lúc nào, Ưu Lạc Nhạn đã đứng trước mặt nàng, đang nhìn nàng mỉm cười.
Ưu Lạc Nhạn tuy mỉm cười nhưng Ưu Vô Song lại thấy trong mắt ả chứa tia hận ý.
Tia hận ý này khiến Ưu Vô Song khẽ chấn động, theo lí mà nói, Ưu Vô Song từ nhỏ ngốc nghếch, không có mẫu thân, đáng ra không đắc tội gì Ưu Lạc Nhạn, vậy thì hận ý trong mắt Ưu Lạc Nhạn là sao?
Nếu như vì Lãnh Như Tuyết thì cũng không đúng, bởi vì gả cho thái tử, trở thành thái tử phi là kế hoạch của ả, là tự ả không cần Lãnh Như Tuyết, ả đáng lẽ không vì Lãnh Như Tuyết mà hận ả ngốc, nhưng mà nếu như không phải vì những thứ này thì sao ả lại đối xử với ả ngốc như vậy?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bỗng cảm thấy hiếu kì đối với quá khứ của Ưu Vô Song ngốc nghếch, và muốn biết được Ưu Lạc Nhạn sao lại hận nàng ta, cách tốt nhất là cùng ả rời khỏi đây.
Nghĩ vậy, Ưu Vô Song cũng không cự tuyệt, còn nở nụ cười thân thiết, đáp: “được thôi, vậy ta sẽ cùng muội muội đi dạo chút!”
Dứt lời, Ưu Vô Song đang định đứng dậy thì đột nhiên bị người kéo lại, chỉ nghe tiếng nói lạnh nhạt của Lãnh Như Tuyết: “Song Nhi, nàng không phải nói nàng đói rồi sao? Sắp khai tiệc rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]