Thấy Ưu Vô Song nằm dưới nền đất tuyết cơ thể nhỏ bé không động đậy, Lãnh Như Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: “đúng là một nữ nhân cố chấp, nhưng mà như vậy cũng tốt, chí ít, trước khi Lạc Nhạn về bên cạnh bổn vương, như vậy mới không vô vị phải không nào?”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Ngạo Phong, ném ả điên này ra hậu viện cho bổn vương.”
theo sau tiếng của Lãnh Như Tuyết, Ngạo Phong tựa quỷ mị xuất hiện từ nơi tối.
Ngạo Phong dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ưu Vô Song đang hôn mê dưới đất, sau đó nói với Lãnh Như Tuyết: “vương gia, xem ra vương phi bị thương không nhẹ, cần gọi đại phu đến không?”
Sắc mặt Lãnh Như Tuyết âm trầm, lạnh lẽo nhìn Ngạo Phong, lạnh lùng nói: “Ngạo Phong, ngươi từ lúc nào mà quan tâm vương phi của bổn vương như vậy?”
Ngạo Phong cảm thấy oan uổng, sao vương gia hễ động đến việc của vương phi, đều không nói lý thế này? Hắn ta thân là cận vệ của Lãnh Như Tuyết, còn Ưu Vô Song là vương phi của Lãnh Như Tuyết, tuy Ngạo Phong thừa nhận, Ưu Vô Song đích thực có chút không giống với nữ tử bình thường, vả lại còn rất xinh đẹp, nhưng mà hắn ta chỉ đơn thuần ngắm nhìn, đối với một nữ nhân cường bạo như Ưu Vô Song, hắn ta không dám có nửa chút phi phận.
Hơn nữa, cấp trên của hắn ta là một vương gia tính tình nóng nảy, hắn đâu phải chán sống chứ!
Lúc này, Ngạo Phong chỉ đành vô nại (chán nản) nói: “vương gia, vương phi thân mang trọng thương, còn bị lạnh nữa, nếu như không chữa trị, e rằng tình hình không tốt, hơn nữa, vương gia không phải nhận được thư mời của đại hoàng tử đưa vương phi đến phủ thái tử dự yến tiệc? Thuộc hạ e là đến lúc đó, vương phi trong người không khỏe, sẽ làm hỏng đại sự của vương gia.”
Lãnh Như Tuyết cười lạnh một tiếng, giọng điệu không chút ôn độ nói: “ả điên này luôn đối đầu với bổn vương, bổn vương đã từng nói qua, bổn vương sẽ từng cọng từng cọng bứt hết gai trên người ả, hôm nay, bổn vương sẽ cho ả nếm mùi khổ ải, nếu như ả chết, may ra khỏi hao tổn tâm tư của bổn vương!”
dứt lời, Lãnh Như Tuyết quay đầu rời khỏi.
Ngạo Phong nhìn theo bóng dáng Lãnh Như Tuyết biến mất trong đêm tối, lắc đầu chịu thua, sau đó đi đến bên Ưu Vô Song, khom lưng, bế lấy cơ thể nhỏ bé của Ưu Vô Song từ nền tuyết lên.
Khi hắn ta bế Ưu Vô Song lên, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, bởi vì, cơ thể của Ưu Vô Song nằm dưới đất tuyết băng hàn nhưng lại nóng như vậy, việc hắn ta lo nhất đã xảy ra, vương phi quả nhiên bị cảm lạnh rồi, hơn nữa, xem ra tình hình thập phần nghiêm trọng.
Ngạo Phong mượn ánh tuyết yếu ớt, thấy Ưu Vô Song đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệt, khe khẽ rên, sau đó bóng dáng tựa ma mị, hướng về phái hậu viện bay đi, rất nhanh, bóng dáng hắn ta đã biến mất trong đêm tối.
Lạnh, lạnh quá. Ưu Vô Song cảm thấy mình như bị ném vào tủ đá, hàn ý vây chặt lấy người nàng, nàng ý thức cử động cơ thể, nhưng dù có thế nào, cơn lạnh vẫn cứ vây lấy nàng.
Đột nhiên, tay nàng chạm được một vật ấm áp, nàng vô thức dựa người vào vật ấm áp kia, đôi tay ôm chặt lấy vậy ấy, khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Cơ thể Lãnh Như Băng bị hành động của Ưu Vô Song làm cho hóa đá, khi ánh mắt của hán rơi xuống khuôn mặt của nàng, ánh mắt bất giác thoáng qua tia kinh ngạc.
Hắn đêm khuya lẻn vào thấ vương phủ, sau đó vô tình thấy thị vệ thân cận của Lãnh Như Tuyết bế một nữ tử đến hậu viên vắng lặng này, và hắn biết, hậu viện này hoang phế đã lâu, cho nên, trong lòng hiếu kì, mới đợi lúc Ngạo Phong rời đi, nhẹ nhàng lẻn vào.
Và việc hắn không ngờ là, người nữ nhân mà Ngạo Phong bế, lại là một a hoàn! Và điều kinh ngạc hơn nữa, a hoàn này lại có một dung nhan nghiêng thành, thậm chí, còn đẹp hơn Ưu Lạc Nhạn mấy phần, tuy nhiên, mặt nàng ta tuy có vài vết cào còn đọng máu, nhưng mà không hủy đi dung mạo xinh đẹp của nàng ta.
Không biết tại sao, Lãnh Như Băng nhìn thấy vết thương ấy, trong lòng bỗng đau nhói, ánh mắt thoáng qua tia phẫn nộ, là ai tàn nhẫn vậy tổn hại nàng ta? Là Ngạo Phong? Hay là Lãnh Như Tuyết?
Ưu Vô Song tức thời đang hôn mê, nàng căn bản không biết mình đang ôm chặt lấy một vị nam tử lạ mặt, và dựa người chặt vào thân hình vạm vỡ của hắn, có thể là do cảm thấy ấm áp, Ưu Vô Song tựa như một con mèo nhỏ, dựa mặt vào lòng Lãnh Như Băng, nói trong hôn mê: “đừng rời khỏi, ta lạnh lắm!”
Lãnh Như Băng nhìn Ưu Vô Song đôi mắt nhắm nghiền, hắc mâu thâm trầm thoáng qua tia sáng, nữ nhân này, là cố ý thách thức hắn ta sao? Nàng ta có biết mình đang nói gì không?
Còn Ưu Vô Song đâu có biết mình đang làm gì? Nàng chỉ cảm thấy bây giờ rất lạnh, nàng muốn được ấm hơn, cho nên, người nàng vẫn dựa chặt vào người Lãnh Như Băng, thậm chí, đôi tay còn vô ý thức ôm chặt lấy eo rắn chắc của Lãnh Như Băng.
Nhìn thấy trên mặt Ưu Vô Song lộ ra nụ cười nhạt, hắc mâu thâm trầm của Lãnh Như Băng thoáng qua tia cười không thể phát giác, nhỏ nhẹ giọng nói: “nữ nhân, bổn vương bất kể ngươi là ai, nhưng mà, ngươi hãy nhớ, là ngươi chọc bổn vương trước!”
Dứt lời, Lãnh Như Băng lấy từ trong áo ra một viên đơn dược màu đỏ nhạt, đút cho Ưu Vô Song, sau đó hôn nhẹ lên trán Ưu Vô Song, mới đặt đôi tay Ưu Vô Song đang ôm chặt lấy hắn, sau đó bóng dáng một chớp, biến mất trog đêm tối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]