Chiếc khây bị đạt mạnh xuống bàn phát ra tiếng vang lớn, cuối cùng cũng kinh động đến hai người đang hôn nồng nhiệt.
Ưu Vô Song cười lạnh nói: “món canh thập toàn đại bổ mà người cần đây, xong rồi, các ngươi tiếp tục, ta không hầu!”
Dứt lời, Ưu Vô Song nhìn cũng không nhìn hai người đang ôm ấp nhau kia, quay người bước đi.
Lãnh Như Tuyết nhìn theo dáng người nho nhỏ của Ưu Vô Song, lúc hắn thấy chiếc áo bào mà nàng quấn quanh người, sắc mặt lập tức trầm xuống, nộ thanh hét: “đứng lại.”
Ưu Vô Song lười nhác dừng lại bước chân, quay đầu nhạo báng nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “sao nào? Ngươi định giữ ta lại để thưởng thức màn kịch kích tình sao? Tiếc là bổn tiểu thư không có hứng thú! Bởi vì bổn tiểu thư sợ sẽ nhiễm bẩn tâm hồn thuần khiết của bổn tiểu thư!”
Liễu Yên Nhiên cam8 hận nhìn Ưu Vô Song, sau đó không hài nói với Lãnh Như Tuyết: “vương gia, người xem ả ta, đây là thái độ của một nô tì sao? Vương gia người còn ở đây, ả đã kiêu căng vậy rồi, nếu như vương gia không ở đây, có lẽ ả sẽ giết thiếp mất.”
Lãnh Như Tuyết trầm mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc áo bào màu mơ nhạt trên người Ưu Vô Song, hàn giọng hỏi: “nguoi vừa đi đâu?”
Ưu Vô Song nhìn theo ánh mắt của Lãnh Như Tuyết, mới phát hiện trên người vẫn mặc chiếc áo bào của Lãnh Như Phong, trong lòng bất giác có chút hối hận, chết thật, sao nàng lại quên việc này? Lãnh Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106283/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.