Thấy bóng dáng Lí ma ma đã rời khỏi, hai a hoàn lôi Vân Nhi cũng thở phào nhẹ nhõng, chỉ vì mệnh lệnh của Lí ma ma hai a hoàn ấy mới không dám động không đến Vân Nhi, nhưng mà họ không muốn vì nguyên nhân vậy mà cả nhà bị mất mạng.
Vậy nên khi họ thấy Lí ma ma rời đi, liền thả ngay Vân Nhi ra theo sau Lí ma ma rời khỏi tẩm phòng.
Vân Nhi được tự do, nhanh chóng bò đến bên Ưu Vô Song, khóc nói: “tiểu thư.”
Ưu Vô Song vỗ nhẹ vai nàng ta, an ủi nói: “ổn rồi, ổn rồi, đừng khóc nữa, không phải không có viêc gì rồi sao?”
Nói vậy, nàng không an ủi còn tốt, hễ an ủi, Vân Nhi càng òa khóc, uất ức khóc lớn hơn, nức nở nói: “tiểu thư, người sao có thể kinh suất như thế? Bất kể là nô tì đắc tội với Lí ma ma, người cũng không nên coi nhẹ mạng mình, người là vương phi mà, là thiên kim chi thể, nô tì nô tì không đáng để người làm như vậy.”
Ưu Vô Song thở nhẹ một tiếng, đôi tay lướt qua mái tóc của Vân Nhi, nói: “Vân Nhi, ngươi tuy là nô tì, nhưng cũng là người, sao lại không đáng? Ngươi xem, ngoài ngươi ra, bên cạnh ta còn có ai? Ai không khinh thường vương phi ngốc như ta?”
Vân Nhi thút thít nói: “tiểu thư không ngốc, nô tì biết, tiểu thư bây giờ đã khỏi rồi.”
Ưu Vô Song khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ vai Vân Nhi, nói: “được rồi, bây giờ ngay thay áo cho ta đi, ta sắp bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106261/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.