Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết không thèm che giấu sát ý, Ưu Vô Song lúc này mới biết sợ, nàng sợ hãi lùi sau một bước, nuốt vội nước bọt, run sợ nói: “Yêu nghiệt đáng chết, ngươi định làm gì?”
Và lúc này, Vân Nhi một mực quỳ dưới run rẩy đất kia lại bò dậy, xông qua ngăn Lãnh Như Tuyết lại, “Bộp” một tiếng, Vân Nhi lại lần nữ quỳ dưới đất, âm thanh run rẩy nói với Lãnh Như Tuyết: “vương gia xin người bớt giận, tiểu thư không cố ý mạo phạm người, tiểu thư vốn thần trí bất minh mà, xin vương gia tha cho tiểu thư!”
Thần trí bất minh? Nghe xong lời của Vân Nhi, trong lòng nàng mừng thầm, còn may là Vân Nhi nhắc nhở nàng, sao nàng lại không nghĩ ra chứ? Ưu Vô Song này trước kia không phải là đứa ngốc? Nếu đã là ngốc, vậy thì nàng có làm gì cũng không có ai cảm thấy kì lạ, không phải sao?
Quá tốt rồi, tuy rằng nàng cực kì ghét tên yêu nghiệt kia, nhưng vì tính mạng của mình, đại trượng phu có tiến có thoái, hôm nay nàng sẽ làm đứa ngốc một lần.
Vì không dễ dàng gì nàng mới sống lại, vả lại còn xuyên không nữa, trước khi lập được tí thành tích nào, nàng tuyêt đối muốn mơ mơ hồ hồ mà chết ở đây, như vậy không phải sẽ rất mất mặt các tiền bối đã từng xuyên không?
Trong lúc Ưu Vô Song đang bày kế, Lãnh Như Tuyết không chút nhẫn nại đá vào người đang quỳ dưới đất cản đường hắn, tức giận nói: “Ngươi cút ngay, nếu còn dám cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-bao-vuong/2106254/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.