"A Trản, A Trản?" Nữ tử trong góc tường, tuy tóc tai bù xù che mất khuôn mặt, nhưng Lục Oanh liếc mắt một cái liền nhận ra.
Nàng thân mình đơn bạc cuộn mình vào một chỗ, đầu dựa vào góc tường hắc ám lạnh lẽo. Lục Oanh chóp mũi đau xót, nàng vươn tay che mặt, nước mắt không ngừng tràn ra, nức nở không ngừng được.
Trong địa lao không thấy ánh mặt trời, Cố Thanh Trản sớm không rõ thời gian đã qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng mơ hồ, thậm chí mơ hồ đến mức nghe thấy giọng Lục Oanh.
"A Trản..." Cửa sắt lặng im mở ra, Lục Oanh bước vội đến gần Cố Thanh Trản, ngồi xuống bên cạnh nàng, thay nàng đẩy ra tóc đen tán loạn. Nghênh đón mình, lại là hai tròng mắt vô thần trống rỗng của nàng, "Là ta đây, là A Oanh..."
Cố Thanh Trản cảm thấy đầu choáng mắt hoa. A Oanh, sợ là mình lại nằm mơ đi? Hư hư thực thực, nàng đã phân không rõ, đôi mắt nàng ngấn nước, vươn cánh tay gầy như que củi, chậm rãi xoa gương mặt Lục Oanh. Hình như cảm nhận được độ ấm, lại hình như không, hẳn là ảo cảnh đi...
"A Oanh, ta đang nằm mơ sao..." Cố Thanh Trản nhẹ nhàng kêu tên của nàng, lại chậm rãi nhắm mắt, tựa đầu vào vai nàng, ngất xỉu. Thân mình nàng thật sự rất yếu.
"Không phải... Không phải..." Lục Oanh nghiêng người ôm lấy nàng, mặc cho nước mắt rơi như mưa cũng không màng lau, chỉ gắt gao ôm nàng. Cả người nàng gầy đến mức chỉ còn một khung xương, Lục Oanh lo chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-co-doc/1765749/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.