Chương trước
Chương sau
Cung điện nguy nga, mây đen dầy đặc.
Mùa đông năm An Nguyên, Hoàng Thượng bệnh băng hà, Thừa tướng phò tá tân đế tám tuổi đăng cơ. Hết thảy đã đâu vào đấy, tân đế còn nhỏ, ngoại thích nhu nhược, Cố Ung dâm loạn hậu cung, vương triều Đại Trịnh đã sớm miệng cọp gan thỏ.
Trong cung Lục Oanh mỗi ngày lấy viết chữ vẽ tranh thay trò chuyện để giết thời gian. Thâm cung này càng lạnh hơn trước, nay Cố Thanh Trản cũng không thể luôn luôn ở bên nàng, ngay cả mấy cung nữ lắm mồm kia cũng không thấy bóng dáng.
Bữa tối, đều được chuẩn bị theo khẩu vị của Lục Oanh.
"Ngươi không thích các nàng, ta bèn phái các nàng đi." Khi Lục Oanh hỏi, Cố Thanh Trản cứ trả lời như vậy.
A Trản tuy đối xử rất tốt với mình, nhưng người ngoài dường như đều e ngại nàng, không dám ngẩng đầu nhín nàng, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với nàng, "Bọn họ vì sao đều e sợ ngươi?"
Nàng mỗi ngày thay Cố Ung bắt nam nữ trẻ tuổi đi luyện đan, đừng nói cung nữ thái giám e sợ nàng, ngay cả mấy sủng phi nương nương ngày xưa có chút quyền thế trong hậu cung cũng xem nàng như Tu La.
Cố Thanh Trản không thích Lục Oanh hỏi nàng những chuyện này. Mỗi ngày khi nàng ở cùng với Lục Oanh, đều xem mình là nữ tử bình thường, hai tay này cũng không dính đầy máu tươi.
"Không muốn nói thì đừng nói. A Trản, cho dù người khác bất hòa với ngươi, ta vẫn sẽ cùng ngươi."
"Ừ." Biết rõ đây là lời thề nàng không làm được, nhưng Cố Thanh Trản vẫn cảm thấy được trấn an, nay đã hèn mọn đến mức chỉ cần nghe nàng nói một câu đã thỏa mãn. Đợi Lục Oanh tỉnh táo lại, Cố Thanh Trản biết, nàng ngay cả tư cách nghe được những lời này cũng không có.
"Ngươi phải ăn nhiều hơn, gầy thế này rồi." Lục Oanh nhìn khuôn mặt ngày càng gầy yếu của Cố Thanh Trản, thấy thật lo lắng. Nàng gắp một miếng thịt gà đặt vào bát Cố Thanh Trản, nhưng ngẫm nghĩ, lại đổi thành đưa đến bên miệng nàng, muốn tận mắt thấy nàng ăn mới được, khoảng thời gian này nàng luôn không thèm ăn, lúc ăn được thì lại cực ít.
Cố Thanh Trản đang định ăn, nhưng thân thể ẩn ẩn có chút không thích hợp, cả người bắt đầu mệt mỏi. Nàng biết... lại phải dùng nó...
Nàng cũng biết mình càng lúc càng dựa vào Mặc hoàn, cứ tiếp tục như vậy, sợ là thật sự sẽ rơi vào kết cục giống Trịnh Diệc. Nàng không muốn Lục Oanh nhìn thấy mặt xấu xí đó của mình, nhưng hôm nay hai gò má mình càng ngày càng tiều tụy, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, mỗi ngày đều phải thoa lên một tầng phấn thật dày.
"Ngươi ăn trước." Cố Thanh Trản đứng dậy.
Lục Oanh gác đũa ngà voi trong tay xuống, nghe thấy tiếng nàng tìm kiếm thứ gì ở phòng trong. Mới đầu là tiếng vang nho nhỏ, về sau động tĩnh càng lúc càng lớn, dường như đánh ngã thứ gì.
Cố Thanh Trản cả người run rẩy, gót chân đã không còn vững. Phòng này đã bị người động đến, thứ nàng muốn tìm không thấy đâu hết, kiếm khắp toàn bộ căn phòng cũng không thấy.
"A Trản?" Lục Oanh nghe được động tĩnh, đứng bên ngoài đập cửa, nóng vội mà hô, "Ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì... Ngươi chờ bên ngoài..." Cố Thanh Trản bối rối mà tìm, trong lúc vô tình nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương.
"... Ta vào đây." Lục Oanh lo sợ bất an.
"A Oanh... Nghe lời... Chớ vào!" Cố Thanh Trản muốn đi khóa cửa, nhưng làm sao còn sức mà động được. Rầm một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Lục Oanh tiến vào, phát hiện Cố Thanh Trản đang dựa tường, đầu cúi thật thấp, "Ngươi ra ngoài..."
"A Trản..." Lục Oanh nhìn căn phòng bị lật tung đến hỗn loạn, thì ra nàng quả thật đang tìm thứ gì. Lục Oanh chậm rãi từ tay áo lấy ra một bình sứ men xanh, giọng có chút run rẩy, "Ngươi... Ngươi có phải đang tìm thứ này không?"
Lục Oanh từng thấy nàng dùng dược hoàn màu đen này, mới đầu không để ý, nhưng sau này phát giác càng ngày nàng ăn càng thường xuyên, hỏi là cái gì, nàng chỉ cười trả lời là dược hoàn xua thể lạnh.
"... Ừ... Ngoan... Mau cho ta..." Cố Thanh Trản cảm thấy thần trí bắt đầu hỗn độn, càng lúc càng không thể khống chế. Trước giờ nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống này, lúc trước không dùng chỉ có tra tấn về thân thể, nhưng hiện giờ nàng cứ như bị ám ảnh. Nàng đỡ tường đi về phía Lục Oanh, chỉ hai bước liền muốn ngã sấp xuống.
Lục Oanh hoảng hốt bước lên đỡ lấy nàng. Trên mặt nàng không chút huyết sắc, trắng như giấy Tuyên Thành, đôi môi bôi son yên chi càng có vẻ đỏ tươi ướt át. Đã vào đông, nhưng trên thái dương nàng mồ hôi lại giọt giọt rơi xuống.
"A Trản, có phải không thoải mái hay không?" Lục Oanh giương ống tay áo thay nàng lau mồ hôi, "... Vì sao..."
"Mau cho ta..." Cố Thanh Trản đưa tay về phía nàng.
"Đây rốt cuộc là cái gì?" Lục Oanh nhìn bình sứ trong tay, có thể đoán được, dược hoàn màu đen trong này cũng không phải thuốc xua thể lạnh.
"... Mau cho ta! Ta chịu không nổi..." Cố Thanh Trản gắt gao bóp cổ tay Lục Oanh, dùng hết khí lực trong người, cũng may nàng thể yếu khí hư, nếu là bình thường đã sớm phế đi cổ tay Lục Oanh.
Lục Oanh do dự, rốt cuộc có nên cho nàng hay không, nàng dựa vào dược hoàn này như thế, rốt cuộc cũng không phải chuyện tốt.
"A Trản..."
"Mau cho ta!" Cảm xúc Cố Thanh Trản càng mất khống chế.
Cổ tay Lục Oanh bị nàng bóp đau thấu. Nàng chưa từng rống giận mình như vậy, hôm nay lại cứ như đổi thành người khác. "Đau...", cho dù lúc này nói đau, Cố Thanh Trản cũng không thương tiếc nàng nửa phần.
Cố Thanh Trản tránh khỏi Lục Oanh, thân mình từ vách tường trượt xuống. Nàng muốn lấy đầu đập vào tường, nhằm khiến mình mau choáng váng ngất xỉu. Ra sức gõ một cái, thái dương liền có máu chảy xuống.
"A Trản!" Lục Oanh còn chưa kịp ngăn trở, đã thấy máu tươi chảy qua hai gò má trắng bệch của nàng. Thấy nàng tra tấn bản thân như vậy, Lục Oanh run run rẩy rẩy từ bình sứ kia đổ dược hoàn vào lòng bàn tay, đút vào miệng nàng.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, nàng liền an tĩnh lại.
"A Trản..." Hai người rúc vào góc tường, dáng vẻ cực kỳ chật vật. Lục Oanh ôm nàng, xem vầng trán bị nàng va chạm mạnh, nước mắt kiềm không nổi mà chảy xuống. Rốt cuộc là thế nào... Nàng sao lại biến thành như vậy...
"Đồ ngốc, khóc cái gì..." Cố Thanh Trản biết rõ còn cố hỏi, nàng rưng rưng đưa tay thay Lục Oanh lau khô nước mắt, suy yếu mà nói, "Ta từ nhỏ đã có bệnh này..."
"Là ta không tốt! Là ta không tốt..." Sớm nên cho nàng ăn, sẽ không đến mức làm cho nàng tra tấn bản thân như vậy. Lục Oanh ôm thân thể của nàng, vừa rơi lệ vừa lặp lại tự trách, "Là ta không tốt... Là ta không tốt..."
"Ngươi rất tốt." Cố Thanh Trản mê ly mà cười, nàng đã rất mỏi mệt. Nàng tựa đầu vào nơi trái tim Lục Oanh, lẳng lặng nghe tim nàng thình thịch đập, chua xót nói một câu mà nàng cho đến nay vẫn luôn rất muốn nói với Lục Oanh, "... Là ta không xứng với ngươi."
Nàng không xứng với Lục Oanh, nàng không xứng với một lòng chân tâm Lục Oanh dành cho nàng, thậm chí đến tận hôm nay nàng vẫn không chịu hối cải, vẫn như trước dùng nói dối để giữ nàng lại.
Cố Thanh Trản từng bước đi tới hôm nay, trong lòng nàng đã sớm không phân đúng sai, dưới tay nàng ngã xuống xa xa không chỉ mười hai mạng người, nàng lại thấy sai do thiên mệnh mà không phải do mình.
Nhưng nay nàng biết chính mình có sai. Nàng biết kiếp này lỗi lớn nhất của mình, chính là yêu Lục Oanh.
*
Dany: Wattpad làm ăn thật là ba chấm <.< Mình đã post nội dung chương vào nhưng nó không lưu cho mình... tới giờ mới phát hiện. Mình đã chỉnh lại, các bạn có thể đọc rồi ấy. Enjoy ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.