"Đáng giá." Lục Oanh nhè nhẹ vỗ về lưng Cố Thanh Trản, một cái ôm đối với nàng là sự xa xỉ và thỏa mãn lớn biết bao nhiêu.
"Đồ ngốc." Đôi cánh tay Cố Thanh Trản ôm nàng thật chặt, cứ ôm như vậy, chậm chạp không chịu buông tay, "Không đáng..."
Không đáng, Lục Oanh thật không đáng vì nàng mà làm như vậy. Chẳng sợ chết mười lần, nàng cũng chưa hết tội, ngay cả địa ngục A Tỳ cũng không cách nào tẩy trừ tội lỗi của nàng.
Cố Thanh Trản vốn tưởng rằng một đời này mình sẽ không bao giờ quyến luyến gì hết. Nàng xem tất cả đều là mệnh trung chú định, nàng từ nhỏ chính là sát thủ, từ nhỏ hai tay đã nhiễm đầy máu tươi, nàng chú định vạn kiếp bất phục...
Dối trá, tàn nhẫn, chết lặng, vô tình.
"Không sao." Lục Oanh tưởng nàng sợ hãi, nhẹ giọng an ủi.
Có tinh phong huyết vũ gì mà nàng chưa thấy qua, thế mà nàng lại tham luyến ôm ấp của một nữ tử.
"Tỷ tỷ?" Lục Oanh dường như phát hiện nàng có chút khác thường.
"A Oanh, ta sợ hãi..." Giả vờ vẫn còn thiên y vô phùng* như thế, vậy nên Lục Oanh luôn luôn chưa từng hoài nghi nàng, "Cho ta ôm một cái..."
* Thiên y vô phùng: Là một câu thành ngữ Trung Quốc, nguyên chỉ những tấm xiêm y thiên giới của các tiên nữ, không dùng đến kim chỉ may vá, không một vết chắp nối. Câu này nhằm ám chỉ những sự việc vô cùng hoàn mỹ, không để lộ nửa điểm vết tích.
"Ừ."
Cố Thanh Trản ôm thân hình đơn bạc của Lục Oanh, nàng tự biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-co-doc/1765693/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.