"Được, tỷ tỷ đừng chê ta phiền."
Cố Thanh Trản nhìn mi mắt của nàng, cười nói, "Cười lên như vậy rất đẹp. Khó trách từ ngày ấy, Vương gia liền tâm tâm niệm niệm nhớ thương ngươi."
Nghe được hai chữ Vương gia, ý cười trên mặt Lục Oanh cứng vài phần, tiếp tục cúi đầu gảy gảy dây đàn. Có lẽ nàng thâm cư Vương phủ, độc hưởng ân sủng của Chiêu vương, mỗi ngày chỉ đánh đàn vẽ tranh tụng kinh niệm phật, không biết cân tâm đấu giác ngươi lừa ta gạt ngoài đời, hẳn là không đặt nhiều tâm tư vào vấn đề này. Nàng nhất định không thể ngờ được, Trịnh Triệu cưới mình về không phải vì phong hoa tuyết nguyệt*, lại càng không thể ngờ được, từ khi mình gả vào Vương phủ tới nay, Trịnh Triệu chưa từng động vào mình.
(* Phong hoa tuyết nguyệt: Cảnh đẹp gợi nên sự lãng mạn; ở đây dùng chỉ chuyện yêu đương.)
Lục Oanh không đáp lời, trong phòng đột nhiên im lặng khiến không khí có chút xấu hổ. Qua một lúc, Lục Oanh mới đứng dậy, tránh chỗ cho Cố Thanh Trản, nói, "Tỷ tỷ tấu trước một khúc đi, ta muốn nghe."
"Cũng được."
Lục Oanh ngồi ngay ngắn một bên, sau lưng Cố Thanh Trản là song cửa sổ bằng gỗ, đưa mắt trông về phương xa, thấy một trời xanh nhạt mông lung. Ngoài cửa sổ mưa đã nhỏ lại, tí ta tí tách hòa với tiếng đàn du dương, khiến Lục Oanh có cảm xúc khác lạ.
Còn nhớ rõ lần trước khi thấy nàng đánh đàn, mình mới được mười tuổi, nàng cũng chỉ là nữ tử ngây ngô vừa mười tám. Nàng một làn tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-co-doc/159518/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.