"Kêu tất cả bọn họ trở lại đây!"
Chu Oanh Oanh không đáp lời bà Trương, chỉ chống góc bàn đứng dậy rồi dặn dò hạ nhân ở ngoài cửa: "Cứ đợi hết trong phủ, không cần đi đâu cả."
Một tên hạ nhân hỏi: "Nhưng thưa Hàn Vương phi, Vương phi nhà nô tài mất tích rồi!"
"Đúng thế. Chúng nô tài phải đi tìm Vương Phi nhà mình nữa!"
"Còn phải vào cung bẩm báo lên Hoàng thượng nữa mà?"
"Không cần nữa."
Chu Oanh Oanh hít một hơi thật sâu cố ép bản thân bình tĩnh lại: "Lui xuống
trước đi!"
Nàng ta không giải thích bất cứ điều gì, cho lui tất cả hạ nhân xuống.
Bà Trương nhỏ giọng hỏi: "Hàn vương phi, có phải Vương phi nhà ta đã đi tìm Điện hạ rồi không?!"
Chu Oanh Oanh dùng sức nắm chặt tờ giấy, một lúc lâu sau, nàng ta mới quay ra dặn dò bà Trương: "Bà hãy đến Dương phủ một chuyến rồi mời Dương thái y đến Minh Vương phủ."
"Dù không biết khi nào Ninh nhi sẽ trở lại, nhưng cơ thể nàng đã yếu ớt đến cùng cực rồi, cứ để Dương thái y chờ trong Vương phủ đi."
Sắc mặt bà Trương chợt đổi, vội vàng chạy ra ngoài.
Vì chạy quá vội, bà ta vấp phải ngưỡng cửa, nặng nề ngã ra đất!
Bà Trương bò dậy, chẳng buồn phủi bụi mà chạy luôn ra ngoài.
Chu Anh Anh nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm một mình: “Ninh nhi, muội tuyệt đối đừng gặp phải chuyện gì đấy! Cả Viên Bảo nữa, nhất định phải bình an trở về!"
Lúc này, Vân Quán Ninh đã ra roi thúc ngựa lao ra khỏi cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601962/chuong-819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.