Nàng ta vừa mới đẻ non thì Lại Thị lại hoài thai.
Dù có đi tìm Triệu hoàng hậu thì bà ta cũng sẽ cùng phe với Mặc Hồi Diên, sống chết bảo vệ đứa bé trong bụng của lại thị.
Nam Cung Nguyệt hiểu rõ việc này nên mới hết hy vọng rời đi.
“Đi thì đi chứ sao.”
Vân Quán Ninh mí mắt cũng không nhấc lên: “Đi cũng hay, bổn vương phi mắt không thấy tâm không phiền! Tránh cho việc nhìn thấy khuôn mặt đau khổ kia của nàng ta lại khiến ta phiền lòng.”
Nàng không hận tần như tuyết bằng Nam Cung Nguyệt.
Nữ nhân này một lòng muốn giết chết nàng, diệt trừ Viên Bảo, Vân Quán Ninh muốn ra tay trước để chiếm lợi thế.
“Nhớ kỹ, cho dù Nam Cung Nguyệt đi cũng phải nhìn chằm chằm nàng ta cho ta, đừng để cho nàng ta có cơ hội lật ngược ván cờ.”
Trong mắt Vân Quán Ninh hiện lên một tia ánh sáng lạnh.
Nếu Nam Cung Nguyệt thành thành thật thật rời đi thì nàng sẽ tha cho nàng ta một mạng.
Nhưng nếu nàng ta vẫn không biết tốt xấu, còn muốn thừa cơ gây bất lợi cho nàng và Viện Bảo thì...
Vân Quán Ninh sẽ không quan tâm gì nữa, nàng sẽ trực tiếp muốn mạng của nàng ta.
“Vâng, vương phi.”
Như Yên vừa đáp lời thì bà Trương đi vào.
Bà ta vui vẻ nói: “Vương phi, có người muốn gặp người.”
"Ai?"
Vân Quán Ninh đặt chén trà xuống.
Bà Trương mặt mày tươi cười hồng hào, còn thần thần bí bí nói: “Là người chắc chắn có thể khiến cho vương phi người vui vẻ! Lúc này đang chờ ở ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601954/chuong-811.html