Chương trước
Chương sau

Diêu quản gia nhấc chân đi xuống, vội vàng đi vào trong đám người.
“Minh vương phi!”
Ông ta như vớ được cọng cỏ cứu mạng: “Minh vương phi, người mau đến phân xử đi! Lại di nương nhà nô tài vốn là đi ra từ Minh vương phủ nhà người mà."
“Người mau nói cho gã lưu manh kia, Lại di nương nhà nô tài không phải là nữ tử thanh lâu đi.”

Vân Quán Ninh cũng không nghĩ tới cái lão Diều quản gia này đã một bó tuổi mà ánh mắt lại còn tốt như vậy!
Nhưng mà ông ta đang cầu xin nàng ra làm chứng sao?
Thấy mọi người đều đang nhìn nàng.
Vân Quán Ninh nhíu mày: “Diêu quản gia, bổn vương phi chỉ là đi qua! Thấy
đây có náo nhiệt nên mới đến xem mà thôi, ngươi cũng đừng kéo ta xuống
nước.”
Mọi người đã sớm biết tính tình của Minh vương phi.
Thích xem náo nhiệt, chọc điên người không đền mạng, còn không biết xấu
hở.
Cho nên mọi người cũng không hoài nghi lời nói của nàng.
Mọi người nhao nhao quỳ xuống thỉnh an.
“Tất cả đứng lên đi! Cùng xem kịch vui thì cũng là người người thân, các người làm như vậy ta cũng không có tâm tình xem náo nhiệt nữa đâu.”
Vân Quán Ninh “thân thiết” cười nói.
Mọi người nơm nớp lo sợ đứng lên.
Diêu quản gia như bị đánh một bạt tại ở trước mặt mọi người: “Minh vương
phi..."
“Diêu quản gia, lời này của người ta không đồng ý! Cái gì mà Lại Thị đi từ Minh vương phủ ra chứ? Ý của người chính là Minh vương phủ của chúng ta là thanh lâu hay sao?”
Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng.
Sắc mặt Diêu quản gia như màu đất: “Nô tài không có ý này.”
“Vậy ngươi hỏi ta làm cái gì?”
CDI
Vân Quán Ninh không vui: “Ta chỉ là tới xem náo nhiệt thôi mà, ta dễ dàng
sao?”
“Lại Thị kia, ban đầu là do mẫu hậu tặng cho vương gia nhà ta đấy! Chỉ là vương gia nhà ta giữ mình trong sạch, cho nên đã không giữ Lại Thị ở lại, ta chỉ giữ nàng ta ở bên cạnh làm việc lặt vặt mà thôi.”
“Ai ngờ tiện nhân này lại trốn đi.”
Nàng nghiêm trang nói: “Vốn ta còn đang nghĩ, ả tiện nhân này đã trốn đi đâu mà bổn vương phi lật tung cả kinh thành lên cũng không tìm thấy.”
“Ta còn nghĩ có phải đã chết mất xác ở nơi hoang dã rồi hay không? Ai ngờ ả ta lại trốn ở trong Sở vương phủ của các ngươi.”
Vân Quán Ninh mở miệng như súng bắn liên thanh: “Lại Thị trực tiếp trốn vào trong Sở vương phủ nhà các ngươi, xem ra lúc trước không phải là do mẫu hậu đưa tới mà là do vương gia nhà các ngươi đưa tới.”
“Muốn chia rẽ tình cảm giữa ta và vương gia nhà ta hay sao?”
Những vấn đề của nàng, Diêu quản gia không trả lời được cái nào.
“Munh vương phi...”
“Ngươi đừng nói chuyện!”
Khi thể của Vân Quán Ninh như cầu vồng, trực tiếp mắng trả lại ông ta: “Vương gia nhà các ngươi chỉ vì 4 nữ tử thanh lâu này mà muốn đối đầu với Minh vương phủ của chúng ta hay sao?”
“Quay trở về ta sẽ hỏi vương gia nhà ta xem cách làm này của vương gia nhà các ngươi có đúng hay không?”
Dứt lời, Vân Quán Ninh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Diêu quản gia trợn tròn mắt.
Ông ta xin giúp đỡ không thành lại còn bị chửi đến mức máu chó ngập đầu.
Bây giờ hay rồi, trong lòng dân chúng vương gia nhà ông ta chẳng những ngủ với nữ tử thanh lâu, coi hài tử trong bụng của nữ tử thanh lâu thành bảo bối.
Lúc trước lại còn lợi dụng nữ tử thanh lâu này để chia rẽ tình cảm giữa Minh vương và Minh vương phi.
Vậy thì quá hèn hạ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.