Diêu quản gia nhấc chân đi xuống, vội vàng đi vào trong đám người.
“Minh vương phi!”
Ông ta như vớ được cọng cỏ cứu mạng: “Minh vương phi, người mau đến phân xử đi! Lại di nương nhà nô tài vốn là đi ra từ Minh vương phủ nhà người mà."
“Người mau nói cho gã lưu manh kia, Lại di nương nhà nô tài không phải là nữ tử thanh lâu đi.”
Vân Quán Ninh cũng không nghĩ tới cái lão Diều quản gia này đã một bó tuổi mà ánh mắt lại còn tốt như vậy!
Nhưng mà ông ta đang cầu xin nàng ra làm chứng sao?
Thấy mọi người đều đang nhìn nàng.
Vân Quán Ninh nhíu mày: “Diêu quản gia, bổn vương phi chỉ là đi qua! Thấy
đây có náo nhiệt nên mới đến xem mà thôi, ngươi cũng đừng kéo ta xuống
nước.”
Mọi người đã sớm biết tính tình của Minh vương phi.
Thích xem náo nhiệt, chọc điên người không đền mạng, còn không biết xấu
hở.
Cho nên mọi người cũng không hoài nghi lời nói của nàng.
Mọi người nhao nhao quỳ xuống thỉnh an.
“Tất cả đứng lên đi! Cùng xem kịch vui thì cũng là người người thân, các người làm như vậy ta cũng không có tâm tình xem náo nhiệt nữa đâu.”
Vân Quán Ninh “thân thiết” cười nói.
Mọi người nơm nớp lo sợ đứng lên.
Diêu quản gia như bị đánh một bạt tại ở trước mặt mọi người: “Minh vương
phi..."
“Diêu quản gia, lời này của người ta không đồng ý! Cái gì mà Lại Thị đi từ Minh vương phủ ra chứ? Ý của người chính là Minh vương phủ của chúng ta là thanh lâu hay sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601952/chuong-809.html