Chương trước
Chương sau
Hôm nay là ngày hai mươi mốt tháng chạp, trên đường phố vô số người dân đi mua sắm đồ Tết. Ngoài đường này kẻ qua người lại, đều lần lượt hiếu kỳ nhìn ông ta.
Vân Chấn Tung đã đợi ở ngoài cửa một lúc lâu, chiếc áo choàng bông ông ta mặc bên trong đã đẫm nước rồi.
Ông ta lau mồ hôi: “Có tiện để ta vào trong nói chuyện không?”
“Không tiện.”
Vân Quán Ninh không chút nghĩ ngợi mà đã từ chối.
Nàng ngồi xuống ngưỡng cửa: “Vương phủ của chúng ta đang được sửa sang lại, chúng ta đi vào cũng không có chỗ tiếp đãi ngài! Nếu Vân Quốc Công có gì muốn nói, thì cứ nói ở đây đi!”
Nói ngay đây à?
Nếu như bị nàng bị từ chối thì sẽ mất mặt biết bao?!
Nhưng nhìn thấy nàng đang trực tiếp ngồi trên ngưỡng cửa, Vân Chấn Tung do dự một lúc, sau đó mới chần chừ bước lên và cũng ngồi xuống ngưỡng cửa.

Tuy nhiên, hai cha con lại ngồi cách xa nhau, dường như bọn họ đang bị ngăn cách bởi một dòng sông vô hình.
Người đi bộ qua sắc mặt đều kỳ lạ.
Hai bố con này khá thú vị, không vào nhà ngồi nói chuyện, vậy mà lại ngồi ngay ở ngưỡng cửa...
Vân Quán Ninh không để ý đến ánh mắt kỳ quái của mọi người, nàng đã quen với điều đó từ lâu rồi.
Nhưng khuôn mặt già nua Vân Chấn Tung đỏ bừng.
Ông ta lấy một thứ gì đó trong lồng ngực của mình ra, do dự nói: “Hai mươi ngày nữa, sẽ là sinh thần của phụ thân. Hy vọng, ta hy vọng đến lúc đó người có thể đến một chuyến.”
Anh đưa tấp thiệp nhăn nhúm sang.
Bởi vì đổ mồ hôi, tấm thiệp này đã bị ướt và nhăn nheo lại.
Vân Quán Ninh liếc nhìn, vẻ mặt chán ghét.
Nàng không đưa tay ra nhặt, khuôn mặt già nua của Vân Chấn Tung đông cứng lại, nên mới đưa nó cho Như Yên ở bên cạnh: “Như Yên cô nương, làm phiền người...”
Hiếm khi mới được lịch sự như vậy một lần!
Vương phi của nàng ấy không nể mặt ông ta, nhưng Như Yên vẫn phải nể mặt ông ta.
Nàng ấy cầm lấy tấm thiệp và mở ra: “Vương phi, ngày mười ba tháng giêng a."
“Hôm nay Vân Quốc Công mời một mình ta, hay là mời luôn cả vương gia nhà ta và Viên Bảo nữa?”
Vân Quán Ninh nhướng mày hỏi.
Vân Chấn Tung nghẹn họng.
Ông ta cũng muốn mời Mặc Diệp và Viên Bảo đến cùng, nhưng người ta một người là Minh vương ở trên cao vời vợi, người còn lại là hoàng trưởng tôn điện hạ tôn quý vô song.
Làm sao có thể nể mặt mà đi dự yến tiệc mừng sinh thần của ông ta cho được?!
Chỉ cần có thể mời được một mình vị vị Phật tôn Vân Quán Ninh này, ông ta đã cảm tạ trời đất rồi.
Vì vậy, trong tấm thiệp này, chỉ viết có tên của Vân Quán Ninh...
Thấy ông ta không trả lời được, Như Yên vội vàng nói: “Chỉ mời một mình vương phi thôi ạ.”
Nghe vậy, mắt Vân Chấn Tung chấn động, anh vội vàng nhìn Vân Quán
Ninh...
Chỉ thấy nàng nheo mắt lại, nụ cười trên mặt đã tắt ngấm: “Vân Quốc Công, ngài như vậy là có ý gì? Ngài đang coi thường vương gia nhà ta và Viên Bảo đúng không?”
Coi thường à?
Ông ta dám coi thường sao?!
Là ông ta mới không nổi đó chứ!
Vân Chấn Tung vội vàng giải thích: “Không phải, trong lòng ta nghĩ vương gia bận trăm công nghìn việc, hoàng trưởng tốn điện hạ lại được hoàng thượng và Đức phi vô cùng yêu thương, nhất định là sẽ ở trong cung mỗi ngày cùng hai người họ”.
“Cho nên, cho nên.”
“Vậy Vân Quốc Công cho rằng trong cả cái vương phủ này ta là người rảnh rỗi nhất đúng không?”
Vân Chấn Tung gãi đầu: “Ta...”
Ông ta quả thật là có cái ý đó.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Vân Quận Ninh đã không được tốt rồi, làm sao ông ta dám nói như vậy được?!
“Nếu như đã là sinh thần của Vân Quốc Công, không biết ngài có mời Tam vương phủ không?”
Vân Quán Ninh lại hỏi.
Vân Chấn Tung vội vàng gật đầu: “Mời rồi!”
“Nhìn xem! Ta đã biết ngay mà, trong lòng Vân Quốc Công đấy mà, rốt cuộc thì Tam vương phủ vẫn đáng để nịnh bợ lấy lòng hơn. Vương gia của chúng ta là cái thá gì chứ?”
Nàng cố tình trở nên kỳ là: “Tam vương gia người ta bây giờ đã là đại vương trấn giữ núi rồi!”
“Vương của một ngọn núi, Mặc Diệp của nhà chúng ta sao có thể sánh được?”
“Không phải, Ninh Nhi, người hiểu lầm rồi! Tam vương gia hoàn toàn không ở kinh thành, ta chỉ đến Tam vương phủ để mời Tam vương phi mà thôi.”
Vân Chấn Tung vội vã giải thích.
Vân Đinh Lan theo Mặc Hồi Phong đến núi Tây Hương, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng phải Tần Tự Tuyết chứ, dù sao thì cũng đều đã mời các vương gia vương phi khác rồi.
“Ta biết ngay mà!”
Vân Quán Ninh bĩu môi: “Phần dư lại do người khác không chọn, cũng sẽ không đưa cho ta!”
Vân Chấn Tung sững sờ một lúc, không hiểu ý trong lời nói này của nàng.
Cái gì mà chọn rồi còn phần dư lại?
Ông ta đâu có tặng ai cái gì đâu!
Lúc này, Vân Quán Ninh “Lâm muội muội nhập vào người” tiếp tục nói: “Ta làm sao có thể so với bọn họ, cái gì mà vàng này, ngọc này, ta chỉ là người như cỏ cây mà thôi!”
Vân Chấn Tung tiếp tục sững sờ: “???”
Như Yên cũng sững sờ, hôm nay vương phi của nàng ấy sao vậy nè?
Nàng ấy ngây ngốc đưa tấm thiệp sang: “Vương phi...”
Vân Quán Ninh lấy chiếc khăn gấm ra, chán ghét xua xua: “Cái gì mà nam nhân thổi tha đem đến, ta đều không muốn nó!”
Vân Chấn Tung: “..
Như Yên nghẹn lời nhưng sau đó lại bật cười thành tiếng: “Vương phi, nam nhân thối tha gì chứ, đây là thiệp của Vân Quốc Công gửi đến.”
“Vân Quốc Công không phải là nam nhân sao?”
Vân Quán Ninh hỏi ngược lại.
Vân Chấn Tung mồ hôi nhễ nhại.
Trời ạ!
Hôm nay rốt cuộc là ông ta uống nhầm thuốc gì, mà lại chủ động đến tự chuốc nhục vào thân thể?!
Nhưng bây giờ mới nhận ra điều này thì đã quá muộn rồi!
Còn nhiều “nỗi nhục” nữa ở phía sau chưa đến nữa kìa...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.