Chương trước
Chương sau
“Vậy, vậy người nói với Ninh Nhi rằng Viên Bảo đã đi đến Ngự Hoa Viên với hoàng thượng rồi. Bảo con bé trực tiếp đến Ngự Hoa Viên. Không cần đến gặp bổn cũng đâu.”
Bà quay người lại, quay lưng vào về phía cửa, đối mặt với tường mà nói.
Dáng vẻ như không muốn để tâm đến ai, chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi.
Ban nãy còn là Đức phi sinh khí dồi dào, trong nháy mắt đã hóa thành một trái cà tím bị đóng băng.
Lý ma ma đau lòng, thấp giọng thở dài: “Nương nương, vương phi sẽ biết lòng tốt của nương
nương mà thôi.”
Dưới ảnh hưởng của cảm xúc tiêu cực, Đức phi bắt đầu âm thầm rơi nước mắt: “Bổn cung không cần bất cứ ai biết ta lòng tốt của ta! Diệp Nhi và Ninh Nhi là hai đứa khốn nạn”

“Viên Bảo bảo bối lớn đến như vậy, mới cho bổn cung biết!”
“Cứ luôn giấu diếm hoàng thượng và bổn cung thì cũng kệ đi. Lần đó khi bổn cung nghe Phi Phi nói đến, nửa đêm nửa hôm đã vội đến Minh vương phủ để gặp Viên Bảo, nha đầu thổi Ninh Nhi đó thậm chí còn nói đó con của người khác để lừa bổn cung.”
Đức phi càng nói lại càng đau lòng: “Bốn cung dễ dàng lắm sao?”
“Bổn cung còn không hề tức giận, để Viên Bảo bảo bối ở bên cạnh bổn cung nhiều hơn một chút thì đã sao chứ?”
Bà nghẹn ngào, vai cứ giật giật lên: “Bổn cung là tổ mẫu của Viện Bảo mà! Bọn chúng xem bổn cung là cái gì đấy chứ?!”
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nhẹ truyền đến, Lý ma ma vội vàng quay đầu lại nhìn.
Thì thấy Vân Quán Ninh đang dẫn Viên Bảo đi vào...
Bà ta đang định thành an thì thấy Vân Quán Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.
Lý ma ma lập tức hiểu ý, bất lực đứng sang một bên.
Đức phi chìm trong nỗi đau phải ly biệt, khóc lóc thảm thiết đến mức hoàn toàn không hề nhận ra Vân Quán Ninh và Viên Bảo đã bước vào. Không chỉ hai mẹ con bọn họ bước vào mà phía sau còn có Mặc Diệp và Mặc Tông Nhiên đi theo.
“Trái tim của Bổn cung sắp tan nát rồi! Ai hiểu được cho bổn cung chứ!”
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn bóng lưng của bà.
“Mẫu phi à, người sao thế?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Vân Quán Ninh, Đức phi còn cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Khuôn mặt bà nhanh chóng thay đổi và quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Vân Quán Ninh
đang tươi cười đứng cạnh giường bà.
“Sao mà con lại tới đây?”
Đức phi vội lau nước mắt.
“Tổ mẫu...”
Viên Bảo bổ nhào vào lòng bà, chớp chớp mắt đưa tay ra lau nước mắt cho bà: “Tổ mẫu, người làm sao vậy? Sao lại khóc? Ai đã bắt nạt người? Con sẽ đi trút giận thay cho người!”
Những giọt nước mắt vui vẻ của Đức phi tuôn trào.
Bà nhanh chóng ôm Viên Bảo vào lòng: “Mẫu thân của con bắt nạt bổn cung đấy!”
“Con bé sẽ đón con đi, chia tách hai bà cháu chúng ta đấy...”
Vân Quán Ninh “phụt” một tiếng rồi cười phá lên.
Viên Bảo cũng có chút bất lực: “Một bên là mẫu thân, một bên là tổ mẫu! Cái này còn gọi là lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, con rất khó xử đấy!”
Cậu nhóc nhẹ nhàng lắc đầu: “Tổ mẫu à, hay là con hôn người và mẫu thân mỗi người một cái nhé!”
Nói rồi cậu nhóc hôn Đức phi một cái, rồi lại hôn Vân Quán Ninh một cái: “Được rồi, tổ mẫu, bây giờ người không tức giận nữa rồi chứ?”
“Không giận nữa, ta không giận nữa rồi!”
Đức phi hạnh phúc ôm lấy Viên Bảo.
Một cục cưng thông minh, lanh lợi, dễ thương thậm chí còn biết quan tâm chăm sóc người ta như vậy làm sao bà có thể nỡ chia tay với thằng bé chứ?!
Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nén cười của Mặc Tông Nhiên và Mặc Diệp.
Đức phi lập tức tìm được chỗ để trút giận: “Hoàng thượng, người vào đi!”
Mặc Diệp cho Mặc Tông Nhiên một cái nhìn "phụ hoàng tự mình cầu phúc đi”.
Khuôn mặt già nua của Mặc Tông Nhiên chợt biến sắc, bất lực bước vào trong điện: “Ái phi, sao vậy?”
“Hoàng thượng, nếu như người đã sớm biết đến sự tồn tại của cục cưng Viên Bảo rồi, tại sao ngài lại giấu không cho bổn cũng biết? Trong lòng người, bổn cung là kẻ lắm mồm, không thể giữ bí mật được à!”
Đức phi bắt đầu luôn mồm giáo huấn ông ấy, Mặc Tông Nhiên ngoan ngoãn đứng bên giường nghe giáo huấn.
Một lúc lâu sau, lửa giận trong lòng Đức phi mới có thể tiêu tan đi đôi chút.
Bà ôm Viên Bảo đi xuống, buồn bực đưa cho Vân Quán Ninh: “Được rồi, được rồi, cả nhà ba người các con mau rời khỏi hoàng cung đi, không còn sớm nữa, bổn cung này sẽ không giữ các con lại ăn tối đâu!”
Bà sợ rằng nếu ở lại lâu hơn nữa, bà sẽ lại giành Viên Bảo với Vân Quán Ninh mất!
Vân Quán Ninh ôm Viên Bảo, hành lễ với Mặc Tông Nhiên và Đức phi, đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Đức phi hét lên: “Chờ một chút đã!”
“Lão Lý! Thu dọn đồ đạc của Viện Bảo bảo bối và để bọn chúng mang về.”
Đức phi quay lưng về phía họ, nghẹn ngào nói.
Chỉ nghe giọng nói thôi là đã biết bà lại đang khóc lóc rồi.
Lý ma ma thu dọn đồ đạc của Viện Bảo xong xuôi, gia đình ba người của Vân Quán Ninh rời cung điện trở về vương phủ.
Đáng khen cho cái tên gia hỏa này!
Chỉ ở lại Vĩnh Thọ cung vài ngày, đồ đạc của Viện Bảo nhiều đến mức khiến Vân Quán Ninh phải sững sờ!
Có đồ chơi do Mặc Tông Nhiên ra lệnh cho người làm cho cậu nhóc, còn có điểm tâm và đồ ăn nhẹ do Đức phi bảo Ngự Thiện phòng làm, còn có một số y phục gì gì đó, thật là khiến người ta nhìn rồi cả mắt!




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.