Vẻ mặt của hắn vui vẻ, căn bản không lo lắng nàng có thể chạy trốn hay không.
Vân Quán Ninh nuốt nước miếng: “Mặc Diệp, chàng có biết bây giờ chàng giống cái gì không?”
Mặc Diệp hăng hái nhìn chằm chằm vào nàng: “Hử?”
“Giống như một con sói già đang vẫy đuôi đấy.”
Vân Quán Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: “Có bản lĩnh thì chúng ta đấu tay đôi. Nếu chàng đánh thắng ta thì ta sẽ cho chàng ngủ! Lại để Như Ngọc và Như Mặc đóng cửa vây ta lại, như vậy thì sao được coi là anh hùng hảo hán chứ?”
Mặc Diệp buồn cười nhìn nàng: “Bổn vương sẽ không bao giờ động thú với nàng.”
Đương nhiên, năm năm trước đều là do hiểu lầm mà thôi.
Nếu không phải do nguyên thân Vân Quán Ninh liều mạng tìm đường chết thì hắn cũng sẽ không đến mức động thủ với nàng...
Mặc Diệp chống tay ngang bên tại Vân Quán Ninh, hắn cúi đầu xuống nhìn nàng, tay trái nâng cằm nàng lên: “Ta và nàng vốn là phu thê, cùng giường chung gối còn cần bổn vương cầu xin nàng hay sao?”
“Chàng cũng chưa hề cầu xin ta mà.”
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, thân thể dán sát vào nhau, hơi thở ấm áp của hắn phả vào trên mặt của nàng.
Vân Quán Ninh cảm thấy mất tự nhiên: “Chàng tránh ra.”
“Muốn nói chuyện thì nói chuyện hẳn hoi, muốn đánh nhau thì chúng ta đánh một trận, chàng làm như thế này là có ý gì hả?”
Nàng giật giật thân thể ý định đẩy hắn ra.
Nhưng đột nhiên Mặc Diệp lại nói nhỏ một câu: “Đừng nhúc nhích.”
“Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601922/chuong-779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.