Mùi máu tanh này không phải từ vết thương trên đầu Tần Tự Tuyết đêm qua mà là mùi máu chỉ mới gần đây.
Nàng đến gần, chỉ thấy trên giường còn lại chút máu. Dường như đã được dọn sơ, nhưng mùi máu tanh vẫn nồng nàn mãi không tan.
Trên cổ tay Tần Tự Tuyết cũng chằng chịt vết băng bó, sắc mặt tái nhợt không còn chút
máu.
Thấy Vân Quán Ninh đến gần, nàng ta vẫn thờ ơ, không chút phản ứng.
Vân Quán Ninh cực kỳ không thích thử mùi hương này.
Như Yên vội mở cửa sổ cho thông thoáng.
"Tần Tự Tuyết, người điên rồi à?"
Vân Quán Ninh quơ tay lên xuống trước mặt Tần Tự Tuyết.
Mãi đến lúc này, Tần Tự Tuyết mới dần hoàn hồn lại.
Nàng ta từ từ quay đầu một cách cứng nhắc, đôi mắt vô hồn và đờ đẫn không thể nhìn thấy một chút biểu cảm nào. Sau khi nhìn rõ xem Vân Quán Ninh là ai, nàng ta đột nhiên hét lên: "Aaaa...!"
Tần Tự Tuyết cuống quýt lùi về sau, lấy chăn trùm kín đầu.
Cả người nàng ta cuộn tròn trong chăn, không ngừng run rẩy.
Như Yên cảm thấy rất khó hiểu: "Vương phi, tam vương phi bị gì vậy? Làm như thấy ma không bằng?"
"Bổn vương phi là ma chắc?"
Vân Quán Ninh liếc xéo Tần Tự Tuyết: "Ma ở trong tâm nàng ta thì đúng hơn!"
Nàng lấy cây chổi lông gà trên kệ tủ chọc nhẹ vào thân thể đang run rẩy của Tần Tự Tuyết: "Tân Tự Tuyết, đừng làm bộ điên điên khùng khùng nữa!"
Tần Tự Tuyết vẫn không ngừng gào thét những tiếng kêu chói tai.
Vân Quán Ninh ngoáy ngoáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601915/chuong-772.html