Sắc mặt Mặc Hồi Diên âm trầm đứng ở trong đại điện, đỡ Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt khóc đến nỗi thở không ra hơi: “Con dâu biết con dâu không rộng lượng, vốn nên giữ hòa thuận giữa chị em dâu. Con dâu vẫn tự hỏi mình gả đến Nam Quận, cũng chưa từng đắc tội với ai.”
“Lần này con dâu hoài thai đã vô cùng cẩn thận, lại chưa từng nghĩ sẽ gây ra chuyện như vậy...”
Nàng ta lại ghé đầu vào ngực của Mặc Hồi Diên, khóc nức nở.
“Hôm nay vốn là sinh thần của Đức mẫu phi, là ngày đại hỷ khắp chốn vui mừng.”
“Vốn con dâu không muốn làm mất hào hứng của Đức mẫu phi, nhưng việc này liên quan đến đứa nhỏ ở trong bụng của con dâu. Đứa nhỏ này cả mẫu hậu và vương gia đều đã mong chờ từ lâu, con dâu thực sự rất uất ức.”
Nói xong nàng ta làm bộ phải quỳ xuống: “Cầu phụ hoàng cùng đức mẫu phi hay tìm lại công đạo cho con dâu.”
Một chiêu này rất khéo léo, vừa có thể tố cáo Vân Quán Ninh đã hãm hại mình, vừa có thể bình phục được cơn tức giận của Đức Phi.
Còn nói tầm quan trọng của đứa trẻ ở trong bụng của mình, mặc dù không nói rõ huyết thống của đứa trẻ trong bụng chính quy hơn Viên Bảo, nhưng lại khiến cho Mặc Tông Nhiên không thể nói lời nào.
Nam Cung Nguyệt này quả nhiên là thâm tàng bất lộ.
Vân Quán Ninh vẫn chưa phát giận.
Tạo ra! Nàng ta có thể.
Nàng ta đang nói ẩn ý, Viện Bảo không tôn quý bằng đứa trẻ trong bụng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601908/chuong-765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.