Vẫn là Tô Binh Thiện hoàn hồn trước, khuôn mặt già kích động đỏ bừng: "Ôi chao! Rõ ràng là hoàng trưởng tốn điện hạ tới rồi! Lão nô, lão nô khấu kiến hoàng trưởng tôn!”
Ông ta run run rẩy rẩy quỳ xuống.
Lúc này Mặc Tông Nhiên mới tỉnh lại từ giấc mộng.
Ông ấy thân thiết ôm chặt lấy Viên Bảo, một hồi lâu mới ngẩn ra nhìn Vân Quán Ninh và Mặc Diệp: “Không phải trẫm đang nằm mơ đó chứ?”
Vừa dứt lời, Viện Bảo đã dùng sức véo ông ấy một cái.
"Ai da!"
Khuôn mặt già của Mặc Tông Nhiến đau nhói, ông ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nếu đổi thành người khác, bàn tay này sợ rằng không cần nữa.
Nhưng người béo là tốn nhi bảo bối của ông ấy... Mặc Tông Nhiên xoa xoa mặt, lập tức reo hò phấn khích: “Trẫm không nằm mơ! Trẫm không nằm mơ!”
Quả nhiên là tốn nhi bảo bối của ông ấy vào cung rồi!
Mặc Tông Nhiên ôm Viên Bảo, tung lên nhiều lần, lại đón lấy vững vàng.
Tô Bỉnh Thiện bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ông ta cầm cây phất trần còn không quên đưa tay ra đỡ lấy Viên Bảo: “Hoàng thượng, ngài phải đón vững đó, đừng làm Hoàng trưởng tôn điện hạ ngã!”
“Cái này cũng nguy hiểm quá rồi! Ôi chao ngài mau dùng tay đi hoàng thượng, đừng doa Hoàng trưởng tốn điện hạ!”
Mặc Tông Nhiên vui vẻ tung, Viên Bảo cũng vui vẻ chơi.
Thằng bé cười “khanh khách”, một chút cũng không sợ.
Một hồi lâu, Mặc Tông Nhiên mới ôm Viên Bảo, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh.
Mặc cho long bào bị mồ hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601861/chuong-718.html