Mặc Phi Phi không hiểu, nhưng cũng không muốn nuối tiếc quay về, thẳng thắn dứt khoát hỏi: "Nhị gia có tâm sự gì? Lẽ nào nhị gia đã từng có người trong lòng sao?"
Cố Minh không trả lời.
Im lặng một lúc lâu, Mặc Phi Phi cuối cùng cũng hiểu ra.
Chắc là nàng ta đoán đúng rồi chứ?
Chỉ là không biết cô nương nhà nào có thể may mắn như vậy, lại may mắn có được tấm chân tình của nhị gia...
27
Nàng ta không biết tâm trạng của mình lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Giống như có người cầm dao ra sức khoét mất trái tim của nàng ta, cả lồng ngực trống rỗng, một cơn gió lạnh thổi qua người, nàng ta cảm thấy lạnh lẽo đến nỗi rùng mình một cái.
Cố Minh ngoảnh đầu nhìn nàng ta.
Thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, bờ môi cũng khẽ run lên bần bật...
"Công chúa thấy lạnh sao?"
Cố Minh dịu dàng hỏi: "Trời không còn sớm nữa, có lẽ cửa cung cũng sắp đóng rồi, công chúa mau về đi."
"Nhị gia..."
Nàng ta không cam lòng.
"Nếu công chúa đã là tiểu cô của Ninh Nhi, Cố mỗ mạo muội tự xưng là trưởng bối của công chúa, nhị gia gì đó đều là cách gọi thân thiết của người ngoài đối với Cố mỗ"
Hắn ta khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Nếu như công chúa không chế, sau này có thể gọi Cố mỗ một tiếng cữu cữu giống như Ninh Nhi."
Đây đã là sự từ chối rất rõ ràng.
Nước mắt trong hốc mắt của Mặc Phi Phi như đang chực trào.
Vẻ mặt Cố Minh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601859/chuong-716.html