Vẻ mặt Vân Quán Ninh có phần vô tội: "Ngươi biết mà, triều đình đầy tướng sĩ, quan văn, Vương gia nhà người lại nhiều lần lỡ đắc tội với họ? Ai biết được nhỡ có người tấu trình lên Hoàng Thượng?"
"Vì cái gì mà người cứ nhận định là do ta?"
Điều này có vẻ rất hợp lý, Tần Tự Tuyết cũng biết tính tình không tốt của Mặc Hồi Phong đã làm mất lòng không ít các đại thần trong triều.
Hiện tại hắn ta lại đang gặp chuyện, khó tránh có người nhân cơ hội thêm dầu vào lửa trả thù.
Nhưng nội tâm nàng ta cũng không ngừng tức giận!
Tại sao bây giờ Vân Quán Ninh cái gì cũng hơn nàng ta cơ chứ?
Cho nên mượn cơ hội hiếm có này mà đến Minh vương phủ giở thói ngang ngược.
"Tần Tự Tuyết, tại sao não của ngươi lại ngắn đến vậy? Hiện tại người xem xem, Phủ Tam Vương của người trông thảm hại thế này, vì cái gì mà ta lại phải giẫm nát nó chứ?"
Nàng không chỉ đơn thuần là giẫm đạp thôi, mà nàng đã giẫm đạp rất nhiều!
Nàng muốn để Mặc Hồi Phong và Tân Tự Tuyết kia không thể trở mặt, xoay chuyển tình thế.
Vân Quán Ninh khẽ thở dài: "Ngươi trở về đi, tránh ở đây lâu làm trò cười cho người ta."
"Bổn vương phi trước nay là người tôn quý đều không chấp loại tiểu nhân, chuyện hôm nay người tới Minh vương phủ ra oai, ta sẽ không truy cứu nữa."
Tần Tự Tuyết: "..."
Rốt cuộc ai mới là tôn quý, ai mới là tiểu nhân?
Sau tất cả, nàng ta cũng là tam tấu của Vân Quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601834/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.