Chương trước
Chương sau

"Sao ta có thể ghê tởm như người được chứ? Mới sáng sớm ra đã ăn cứt chó, vậy nên người mới nói chuyện khó nghe như vậy à? Tam Vương Phi, ta khuyên người nên đi súc miệng lần nữa đi, tránh cho mới mở miệng lại hôi.”
Vân Quán Ninh nhẹ nhàng đáp lại.
Tần Tự Tuyết bùng nổ!
Nàng ta vô thức che miệng lại, lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Nàng ta bỏ hai tay xuống: "Bổn vương phi không phải tới đây để cãi nhau với
ngươi!”
"Vậy ngươi đến đây tìm ta để trò chuyện sao? Đây là thái độ nói chuyện của ngươi sao?”
Vân Quán Ninh đứng dậy.
Nàng đến gần Tần Tự Tuyết nói: "Có chuyện mau nói có rắm mau thả! Ta tỉnh lại vẫn chưa vào cung đầu, phụ hoàng làm gì với Vương gia nhà ngươi, có liên quan gì tới ta?”
"Không phải người làm?”
Vẻ mặt Tân Tự Tuyết nghi hoặc.
Dù sao thì cũng không thể trách nàng ta sát khí đầy mình xông vào Minh Vương Phủ.
Thật sự là bởi vì, đột nhiên ý chỉ của Mặc Tông Nhiên đưa đến.
Trong khoảng thời gian này, Mặc Hồi Phong luôn bị cấm túc ở Vương phủ, chỉ có Tần Tự Tuyết với Vân Đinh Lan vì phải tiến cung chăm sóc Triệu hoàng hậu, nên mới có thể tự do ra vào Phủ Tam Vương.
Mặc Hồi Phong thậm chí còn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Tông Nhiên, thì làm sao có thể chọc tức ông ấy được?
Vậy nên ý chỉ sáng nay, Tần Tự Tuyết vô thức cho rằng đó là chữ viết tay của Vân Quán Ninh.
"Nếu ta làm chuyện đó, chẳng lẽ ta không dám thừa nhận sao?”
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn nàng ta.
Từ trước đến nay nàng dám làm dám chịu.
Nếu như nàng làm, vậy thì nàng tuyệt đối sẽ không dám phủ nhận.
Nếu như nàng không chuyện đó, vậy thì có đè đầu nàng nàng cũng không thừa nhận!
"Không phải ngươi làm, vậy thì ai được?”
Tần Tự Tuyết nhíu chặt lông mày: "Trong cái Kinh thành này, chỉ có người là ghét Phủ Tam Vương bọn ta nhất! Đều bởi vì những việc tốt của người làm mà Vương gia mới suy sút đến tình trạng như ngày nay!”
"Tần Tự Tuyết, người lại ngậm máu phun người nữa thì ta sẽ ra tay đấy.”
Vân Quán Ninh lắc lắc tay.
Thấy sắc mặt hung dữ của nàng, khiến khiến Tần Tự Tuyết sợ hãi lùi lại một bước: "Làm sao ta có thể tin được chuyện này không phải ngươi làm?”
"Vậy thì tại sao người lại nói ta làm chuyện này?"
Vân Quán Ninh hỏi ngược lại.
"Cứ coi như người chưa vào cung đi, nhưng rất có thể ngơi xúi giục Diệp ca...”
Tần Tự Tuyết còn chưa kịp nói xong, thấy Vân Quán Ninh không vui híp mắt lại, nàng ta lập tức thay đổi lời nói: "Là người xúi giục Minh Vương, cố ý trình với phụ hoàng, mưu hại Vương gia nhà ta?”
Đúng vậy!
Nàng không làm, nhưng rất có thể Mặc Diệp đã làm!
Mặc dù Mặc Hồi Phong đã gây rất nhiều thì hắn với người khác, nhưng người có thể khiến Mặc Tông Nhiên ra lệnh xử trí với Mặc Hồi Phong...
Chỉ có mỗi Mặc Diệp thôi!
Mà tối hôm qua, nàng lại đề cập đến mối hận thù giữa nàng và Tần Tự Tuyết.
Có lẽ Mặc Diệp đang trút giận vì nàng sao?
Hắn đương đương là nam tử hán đại trượng phu, khinh thường với việc ra tay với Tần Tự Tuyết một nữ nhân có gia đình. Thế nên mới quay đầu mang đầy ngập lửa giận, trút lên đầu Mặc Hồi Phong sao?
Tần Tự Tuyết bất động, trực tiếp chỉnh đốn Mặc Hồi Phong...
Phải nói là nước cờ này của Mặc Diệp rất thông minh!
Đối với Tần Tự Tuyết mà nói, Mặc Hồi Phong là người duy nhất mà nàng có thể dựa vào lúc này.
Một khi Mặc Hồi Phong hoàn toàn suy sụp, Tần Tự Tuyết chẳng là cái thá gì cả!
Một chiêu này, tuy rằng không ra tay với Tần Tự Tuyết, nhưng lại có thể trực tiếp giết chết nàng ta!
Vân Quán Ninh chợt nhận ra.
Nhưng mà vẫn chưa thể chắc chắn được, liệu có phải Mặc Diệp làm chuyện này hay không...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.