Nhưng thật ra thì hắn muốn dắt tay nàng, lại không biết làm sao mà nữ nhân nhỏ bé này vẫn cứ khoanh tay...
“Ta đang suy nghĩ xem là trong Kinh thành này, có tiểu thư khuê các nhà nào xứng đối với cữu cữu của ta.”
Vân Quán Ninh ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn: “Chủ yếu là trong lòng ta không quá tình nguyện.”
“Cữu cữu cùng lắm là lớn hơn ta vài tuổi, nếu cưới tiểu thư nhà nào làm vợ thì ta còn phải gọi nàng ấy là cữu mẫu.”
Nàng lắc đầu: “Tuổi tác chúng ta tương đương nhau, xấu hổ biết bao chứ?”
Không ngờ nàng suy nghĩ điều này, Mặc Diệp cười khẽ: “Thời điểm thế này, nàng không nên suy nghĩ về vấn đề này.”
“Ta đây nên nghĩ cái gì?”
“Nghĩ thử xem khi nào chúng ta sinh đứa thứ hai thì thích hợp.”
Mặc Diệp nghiêm trang, đưa tay nắm lấy đầu vai nàng, giọng nói hạ xuống rất thấp: “Hiện giờ đại tẩu lại mang thai, chúng ta cũng không thể thua kém đúng chứ?”
Hắn nhẩm tính: “Đại ca sắp có hai đứa nhỏ, tam ca cũng có hai nữ nhi rồi.”
“Chúng ta phải càng nỗ lực hơn nữa!”
Vân Quán Ninh cạn lời: “Hàn Vương Phủ còn chẳng có lấy một đứa đấy!”
“Nàng so sánh với bọn họ làm gì?”
Mặc Diệp cũng rất cạn lời.
Ai ăn no rửng mỡ mà so với Mặc Hàn Vũ?
Như thế không phải là... tự hạ thấp giá trị con người sao?
“Muốn sinh đứa thứ hai thì chàng tự sinh! Năm đó lúc sinh Viên Bảo, suýt chút nữa ta mất đi nửa cái mạng! Tự mình đỡ đẻ, tự mình nuôi nấng, chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601829/chuong-686.html