Nụ cười trên mặt Vân Quán Ninh lúc này quả thực có chút đáng sợ.
Nàng cúi người, tiến đến gần Triệu hoàng hậu: "Mẫu hậu, trong điện lúc này không có ai. Mẫu hậu nói dù con có dùng kim đâm vào người cũng không có người ở bên ngoài biết chuyện đúng không?"
Giọng nói vừa dứt, cây kim bạc trên tay nàng rơi xuống.
Xuyên qua lớp chăn bông, đâm vào đùi của Triệu hoàng hậu.
Bà ta đau đớn ngồi thẳng dậy muốn hét lên nhưng không thể phát ra âm thanh nào được.
Bà ta chỉ có thể trừng mắt hung ác nhìn Vân Quán Ninh, ánh mắt đó như muốn thiêu đốt nàng thành một hố đen!
"Tại sao mẫu hậu lại nhìn con chằm chằm như thế?"
Vân Quán Ninh thu lại kim bạc, sắc mặt càng thêm vô tội: "Con dâu đến nhìn xem sao giọng nói hay nói xấu của người bị hỏng, không biết do vì sao nữa.”
"Con thử các bộ phận khác trên cơ thể, nhưng vẫn còn cảm giác"
Nhìn thấy Triệu hoàng hậu đầm đìa mồ hôi vì đau đớn, nàng khẽ cười: "Có thể thấy là mẫu hậu vẫn còn cảm thấy đau."
Triệu hoàng hậu tức giận cắn môi, cả người run lên!
To gan, tên tiểu tiện nhân này quả thực có gan to bằng trời!
"Mẫu hậu, con dâu hôm nay tới đây là muốn nhắc nhở người một việc. Nếu như không trả lại mười vạn lượng bạc cho Vương phủ thì tiền lãi sẽ tăng gấp đôi!"
Nàng đến đầu ngón tay: "Tính lãi hai vạn lượng cho người cũng không quá đáng phải không?"
"Mười vạn lượng cộng với hai vạn lượng, tổng là mười hai vạn lượng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601820/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.