Vân Quán Ninh chớp mắt chỉ vào mình: “Con?”
“Con đi.”
Mặc Tông Nhiên nâng cằm ánh mắt có ý tứ.
Vân Quán Ninh lập tức hiểu ra ý của ông ấy!
Vì vậy nàng đau lòng, thực chất là vui mừng đi vào tầm điện.
Trong tầm điện, đám thái y đang vây quanh giường chất như nêm cối.
Thấy Vân Quán Ninh đi vào tầm điện, Tần Tự Tuyết vội vàng nói với Mặc Tông Nhiên: “Phụ hoàng, Minh Vương phi có lẽ cần giúp đỡ, con dâu cũng đi vào xem thử.”
“Con có thể chữa bệnh cho mẫu hậu không?”
Mặc Tông Nhiên lạnh lùng liếc nhìn nàng ta.
“Con dâu... không tài giỏi bằng Minh Vương phi.”
Tần Tự Tuyết thấy hổ thẹn cúi đầu.
Sao lời này nghe có vẻ kỳ quái nhỉ?
Mặc Tông Nhiên cứng rắn nói: “Trẫm chỉ hỏi con có thể chữa bệnh cho mẫu hậu con không, sao lại nói đến chuyện con không tài giỏi bằng vợ lão thất?
“Nhưng nói thật, con quả thật không tài giỏi bằng vợ lão thất.”
Tần Tự Tuyết ngẩn người, khóe mắt ngấn hai hàng nước mắt...
Mặc Tông Nhiên khẽ họ một tiếng: “Vợ lão tam, trẫm cũng chỉ nói sự thật thôi! Trẫm là người thành thật, nếu như con thấy trẫm nói quá nặng lời thì trẫm sẽ thu hồi lại.”
Vẻ mặt Chu Oanh Oanh cổ quái.
Phụ hoàng tốt như vậy sao?
Quả nhiên giây tiếp theo nghe thấy Mặc Tông Nhiên nói: “Nhưng quả thật con không tài giỏi bằng vợ lão thất.”
Tần Tự Tuyết: “...”
Nàng ta rất muốn bật khóc thành tiếng nhưng lại sợ bị Mặc Tông Nhiên ghét bó.
“Không chỉ con, mấy người các con đều không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601818/chuong-675.html